Thang Lực nghe cô nói vậy thì im lặng nhìn cô rồi khẽ gật đầu, sau đó anh xuống xe đi về phía siêu thị nhỏ. Không lâu sau, anh đã mua được một vài món ăn tiện lợi có thể giúp no bụng, không biết có phải do nghe câu nói đùa của Hạ Ninh hay không, mà anh thật sự không mua thịt bò khô cho cô, thậm chí ngay cả các sản phẩm từ thịt khác cũng không mua.

Hạ Ninh cũng cảm thấy điều này khá hợp ý. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt gần gũi và trực tiếp với một thi thể chết không bình thường. Mặc dù không đặc biệt máu me kinh dị, nhưng vẫn mang lại cảm giác rất không thoải mái. Pháp y Lưu nói rằng cô không ói ra tại chỗ đã coi như là anh hùng giữa các cô gái rồi, câu nói này chắc chắn có phần an ủi bản thân, nhưng trong một nghĩa nào đó cũng coi như là sự thật, Hạ Ninh cảm thấy có lẽ trong vài ngày tới cô sẽ chỉ muốn ăn chay.

Tuy nhiên, rất nhanh cô nhận ra Thang Lực cũng ăn giống như mình, ngay cả một cái xúc xích cũng không mua, điều này làm cho Hạ Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ. Khi ở thành phố C, những cảnh sát hình sự mà cô đã gặp đều là những người không thể sống thiếu thịt. Điều này cũng không có gì lạ, bởi vì công việc này vốn đòi hỏi sức lực và năng lượng nhiều, hơn nữa, bọn họ đều là những thanh niên trai tráng đang ở độ tuổi hai mươi, ba mươi. Theo quan sát của Hạ Ninh, tình hình ở thành phố A cũng không khác nhiều, các đồng nghiệp nam trong đội cảnh sát hình sự đều là những người yêu thích thịt, bao gồm cả Thang Lực, nhìn thấy anh ăn chay như vậy thật sự là lần đầu tiên.

“Chắc hôm nay anh ăn chay hả? Trước đây chẳng phải là dù không ăn cơm thì anh cũng phải ăn chút đồ mặn gì đó sao?” Hạ Ninh tự nhận mình có khả năng quan sát không tệ, trong khoảng thời gian cùng làm việc với Thang Lực, cô đã lưu ý đến một số sở thích của anh, và chuyện không thích đồ ngọt nhưng lại thích đồ mặn là một trong số đó. Siêu thị mà anh vừa đến mua đồ có quy mô cũng khá, bình thường bọn họ cũng thỉnh thoảng ghé vào đó để mua đồ ăn, Hạ Ninh biết có thể mua mì ăn liền ở đó, với lại siêu thị cũng có chuẩn bị nước nóng cho khách hàng nấu mì.

Thang Lực nhìn gói bánh quy trong tay mình và cười cười không nói gì.

Hạ Ninh đột nhiên liên tưởng đến gì đó, trong lòng cô bỗng nhiên nảy sinh một suy đoán: “Đừng nói là anh vì tôi vừa thấy thi thể khô quắc, chắc chắn là mấy ngày tới tôi  nhìn thấy thịt sẽ cảm thấy không thoải mái nên mới không mua thịt đấy nhé?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thang Lực không xác nhận cũng không phủ nhận, anh chỉ lặng lẽ giải quyết phần bánh quy của mình. Hạ Ninh thấy phản ứng của anh như thế thì nghĩ thầm mình đã đoán đúng, cho nên cô liền mỉm cười và nói: “Vậy cảm ơn anh đã thông cảm!”

Cả hai nhanh chóng giải quyết xong đồ ăn trong tay, cái bụng tạm thời đã được lấp đầy và không còn cảm thấy quá đói nữa, sau đó bọn họ liền lái xe đến ngoại ô thành phố, cũng chính là hiện trường vụ án nơi thi thể nam được khai quật.

Địa điểm này nằm ở phía nam của thành phố A, vốn đã là vùng ngoại ô, xung quanh chỉ có một hai nhà máy nhỏ và một mảnh đất hoang lớn, thậm chí con đường cũng không biết đã được sửa từ năm nào, vừa hẹp vừa cũ nát. Đến năm nay, vì vấn đề quy hoạch giao thông nên chính quyền thành phố mới quyết định mở rộng và sửa chữa con đường trong khu vực này. Thi thể nam mà bọn họ vừa thấy chính là do quyết định mở rộng đường này nên các nhân viên thi công mới vô tình tìm thấy và đào lên ở chỗ bãi cây xanh ven đường.

“Bãi cây xanh” thực tế mà nói thì hoàn toàn khác biệt giữa lời nói và những gì mắt nhìn thấy, vì nằm ở khu vực ngoại ô tương đối hẻo lánh, ngày thường càng có ít người và xe cộ qua lại, cho nên ngoài một con đường nhựa đã xuống cấp nghiêm trọng thì bụi cây bên đường hiển nhiên là cũng không được cắt tỉa thường xuyên, cho nên các cành lá cứ chen nhau mọc lộn xộn, không hề khỏe mạnh, thậm chí có một số cành đã trở nên héo úa. Phía sau bụi cây là một mảnh đất trống lớn mọc đầy cỏ dại, bên trong đống cỏ dại ẩn chứa đủ loại rác thải và gạch đá vụn. Do trong vài năm qua thị trường bất động sản đã không còn sôi động như những năm trước, cho nên mảnh đất hoang này vốn đã không được ưa chuộng thì giờ càng trở nên hoang vắng và không ai thèm đoái hoài gì đến, cho đến khi bắt đầu thi công mở rộng đường, bụi cây bên đường đã gần như chết héo cần phải được dọn dẹp, và không ngờ khi công nhân thi công vừa đào lên thì lại tìm thấy một thi thể nam khô quắt không biết đã nằm trong lòng đất bao lâu rồi.

Nghe nói người công nhân đào được thi thể nam ấy gần như bị dọa cho hồn bay phách lạc, sau đó cũng không dám cầm công cụ nữa mà chỉ biết co giò chạy mất, khi gọi điện thoại báo cảnh sát thì giọng nói của người nọ cứ liên tục đứt quãng vì vừa bị dọa bay mất hồn vía.

Hiện tại khu vực đó đã được rào lại bằng dây cảnh báo và cũng không cho phép nhân viên thi công lại gần hiện trường nữa, dĩ nhiên là những người công nhân ấy cũng rất vui vẻ hợp tác và cố gắng tránh càng xa càng tốt.

Khi Hạ Ninh và Thang Lực đến hiện trường thì ở đó ngoài việc được rào bằng dây cảnh báo thì cũng không còn biện pháp cảnh báo nào khác, vì thi thể đã hiện rõ các đặc điểm của một thi thể đã khô quắc từ lâu, và còn có dấu hiệu mục nát rõ ràng, nên có lẽ là thi thể nọ đã được chôn trong đất một khoảng thời gian không ngắn, trong khoảng thời gian ấy có thể đã có vài trận mưa và tuyết rơi bao nhiêu lần hiển nhiên là không thể đếm xuể, muốn tìm dấu chân hay dấu vân tay v.v. chẳng khác nào là nằm mơ giữa ban ngày, cho nên bọn họ cũng không cần thiết phải lãng phí nhân lực vào chuyện đó, chi bằng huy động vật lực để cố gắng giữ nguyên hiện trạng khu vực này.

Nói cách khác, ở đây dường như cũng không cần phải tiến hành các biện pháp bảo vệ đặc biệt, chỉ cần những công nhân sửa đường không lại gần đây để tiếp tục đào xới thì cơ bản sẽ không có ai dám tới đây đi lại làm loạn.

Thi thể đã được chuyển về nhà xác, tại hiện trường hiện giờ ngoài dây cảnh báo ra thì chỉ còn lại những dấu vết bánh xe lộn xộn và những bụi cây đã khô héo chưa kịp mang đi. Trên mặt đất có một cái hố nằm cách rất gần bụi cây, nếu bụi cây còn phát triển tươi tốt thì vị trí của cái hố có thể bị che khuất một nửa bởi cành lá của chúng. Cái hố này cũng không sâu lắm, chỉ khoảng gần một mét, và bên trong cũng không có gì. ( truyện trên app T•Y•T )

“Chúng ta đến đây để tìm gì thế?” Hạ Ninh hỏi Thang Lực. Trước đó cô có thể đoán được là sẽ đi đến hiện trường, nhưng khi đến nơi và thấy tình hình ở đây thì cô thật sự không thể đoán được ý định của Thang Lực nữa. Nơi này không có nhiều điều đáng chú ý, nhất là khi chưa rõ thi thể nam này có liên quan đến vụ thấm máu từ trần nhà mà họ đang điều tra hay không.

Thang Lực ngồi xổm bên hố đất, anh chăm chú nhìn vào hố, như thể có thể nhìn ra được điều gì từ đó, và vẻ mặt cũng dần trở nên trầm ngâm. Hạ Ninh không biết anh có nghe thấy câu hỏi của cô hay không, hoặc có thể anh không muốn trả lời nên tự động lờ đi. Sau đó cô lại lên tiếng hỏi một lần nữa, nhưng Thang Lực vẫn im lặng, cô chỉ còn cách yên lặng đứng bên cạnh chờ xem anh định làm gì.

Thang Lực ngồi bên hố một lúc lâu rồi mới chịu đứng dậy, sau đó anh bắt đầu quan sát xung quanh. Thỉnh thoảng anh nhìn về phía con đường, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn mảnh đất hoang ở phía sau, hai đầu lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không ai có thể đoán ra được rốt cuộc là anh đang nghĩ gì.

Hạ Ninh cũng không hiểu Thang Lực đang suy tính điều gì, vì vậy cô quyết định đi theo anh. Khi thấy Thang Lực nhìn về phía con đường thì cô cũng nhìn theo, khi anh quay lại nhìn mảnh đất hoang thì cô cũng theo sau. Cô cố gắng sử dụng hành động đồng bộ này để suy đoán nội dung mà Thang Lực đang nghĩ trong đầu. Đáng tiếc, ý tưởng này tuy không sai nhưng hiệu quả lại không như mong đợi. Hạ Ninh tự cho mình là người có khả năng quan sát tốt, nếu là người khác thì có thể cô sẽ đoán ra được điều gì đó, nhưng Thang Lực là người có khả năng che giấu cảm xúc một cách xuất sắc, vậy nên việc đoán tâm trạng và suy nghĩ của anh thực sự là một thách thức.

Sau một lúc lâu, Thang Lực bỗng nhiên lấy điện thoại ra và gọi về cho sở cảnh sát để hỏi những người đầu tiên có mặt tại hiện trường xem có phát hiện được quần áo của nạn nhân khi phát hiện thi thể hay không. Câu trả lời là khi phát hiện thi thể thì không có bất kỳ quần áo nào đi kèm.

Khi tắt điện thoại, Thang Lực lại nhìn xung quanh một lượt rồi bỗng quay sang nói với Hạ Ninh: “Cô ở đây chờ, tôi đi mượn công cụ.”

Nói xong, anh không để Hạ Ninh có thời gian hỏi gì thêm, cũng không có ý định giải thích về việc anh đi mượn công cụ gì, liền vội vàng bước đi về phía xa. Cách chỗ hiện trường khoảng ba, bốn trăm mét đang có một nhóm công nhân vẫn đang bận rộn làm việc. Mặc dù công việc xung quanh hiện trường tạm thời phải ngừng lại, nhưng những đoạn đường khác thì vẫn phải tiếp tục làm, có lẽ Thang Lực đang định qua đó để mượn công cụ từ các công nhân đang làm việc ở đó.

Hạ Ninh thấy anh vội vàng đi nhưng cô cũng không có ý định đuổi theo, cô cũng đã từng thử hỏi mà không thu được câu trả lời thỏa đáng. Lúc mới đến, cô chưa đủ hiểu biết về tính cách của Thang Lực. Cô đã trải nghiệm cảm giác mình nhiệt tình mà anh thì lại ít nói. Lần đầu gặp mặt, cô đã cố gắng giao tiếp với Thang Lực, người sẽ giúp mình làm quen với công việc, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được câu trả lời: “Tôi thích yên tĩnh, không thích nói chuyện.”

Vì vậy, giờ đây thay vì tự làm khó mình bằng cách cứ lẽo đẽo theo hỏi, thì cô thà chờ xem anh sẽ mượn được công cụ gì, rồi từ đó có thể đoán được ý định của anh.

Khoảng mười phút sau, Hạ Ninh nhìn thấy Thang Lực nhanh chóng quay lại, trên tay anh có cầm hai cái xẻng. Khi anh đến gần, Hạ Ninh liền hỏi: “Anh mượn xẻng để đào cái gì thế?”

“Quần áo.” Thang Lực lập tức trả lời.

“Quần áo của nạn nhân?” Hạ Ninh có vẻ ngạc nhiên: “Sao anh có thể chắc chắn là ở gần đây? Hơn nữa khu vực này rất lớn, nhưng chỉ có hai người chúng ta mà thôi, anh định bắt đầu từ đâu?”

“Đào dọc theo bụi cây.” Thang Lực trả lời một cách bình tĩnh, đối với anh, giọng điệu như vậy đã cho thấy sự tự tin của anh: “Chỉ là suy đoán của riêng tôi mà thôi, không cần làm phiền đến những người khác.”

“Được rồi.” Hạ Ninh thấy anh đã chuẩn bị sẵn sàng thì biết rằng việc hỏi thêm nguyên do cũng không có ý nghĩa gì, nên cô quyết định tự mình nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, sau đó cô liền đưa tay nhận lấy một cái xẻng từ tay Thang Lực: “Tôi bắt đầu đào từ đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play