Đi đến nhà anh, chẳng phải là tương đương với việc ra mắt gia đình hay sao?  
Việc này cũng hơi nhanh quá rồi.  
Tô Cẩm gần như không cần suy nghĩ theo phản xạ lắc đầu: “Không đi đâu.”  
Cô bất giác nhớ lại kiếp trước, những năm mắt cô bị mù cũng từng gặp qua người nhà của Hạ Lâm Thanh. Vì không thể nhìn thấy, cô chỉ có thể dựa vào âm thanh để phân biệt. Đó hẳn là mẹ anh, một người phụ nữ nói năng từ tốn, giọng nói dịu dàng và tràn đầy tình thương. Bà đã từng đến nhà họ hai lần, mỗi lần chỉ ngồi một chút, nói vài câu hỏi thăm rồi rời đi rất nhanh.  
Khi đó, Tô Cẩm nhạy cảm và tự ti, cho rằng mẹ của Hạ Lâm Thanh không thích cô, vì vậy mới giữ thái độ khách sáo và xa cách, thậm chí còn không ăn chung một bữa cơm. Mãi đến sau này, khi cô đã hồi phục và tâm trạng tốt hơn, cô mới nhận ra, có lẽ vì bà thấy cô luôn nơm nớp lo sợ, nên sợ làm cô sợ hãi mà không dám đến nhiều.  
Bây giờ nghĩ lại, từng chi tiết nhỏ nhặt ấy đều toát lên sự quan tâm tinh tế.  
Tô Cẩm vừa nói ra câu từ chối, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy hối hận.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play