Sau khi nhận ra hắn, Tống Thái hậu kích động, liều mạng bò dậy, thất tha thất thểu tới trước mặt hắn, dịu dàng hỏi: “Cảnh Di, con đến gặp ta à? Có phải con đã tha thứ cho mẫu hậu rồi không?”
Trình Cảnh Di lạnh lùng nhìn bà ta, không nói lời nào.
Giờ đây, Tống Thái hậu đã mất hết vẻ đẹp diễm lệ của ngày xưa, búi tóc rối bù, quần áo lôi thôi, móng tay luôn được cắt tỉa tinh xảo trước giờ cũng bị bà ta gặm nát, kẽ móng tay còn dính vết bẩn màu đen.
Suy nghĩ hồi lâu, Trình Cảnh Di mới miễn cưỡng liên tưởng được nữ tử trước mắt với vị Hoàng hậu, Thái hậu luôn trang điểm tỉ mỉ, khí chất cao sang trong trí nhớ.
Các cung nhân kể mấy năm nay bà ta cứ điên điên khùng khùng, ngồi xổm ở góc tường cả ngày, không biết đang làm gì. Thi thoảng, thậm chí hơn nửa đêm bà ta còn bò dậy ca hát trong điện, giai điệu u oán bi thương, hệt như ma quỷ lộng hành giữa thâm cung.
Các cung nhân cũng mặt nặng mày nhẹ với bà ta.
Trình Cảnh Di cười nhạo: “Nhiều năm qua bà vẫn luôn ngây thơ như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT