Ngọc Ngưng không biết Quận chúa Hoa Dương sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra kết quả cuối cùng.
Chắc chắn Lý Chi Chi sẽ phải trả giá cho hành vi của mình
Mặc dù Lý Chi Chi nhỏ tuổi, nhưng Ngọc Ngưng không hề cảm thấy thương hại cô bé. Từ việc lần trước Quận chúa Hoa Dương giải vây giúp Ngọc Ngưng có thể thấy, Quận chúa không phải loại người có lòng dạ ác độc, lại thêm giọng điệu dịu dàng khi nói chuyện với Lý Chi Chi, ánh mắt hiền hòa khi nhìn cô bé, những điều này không thể nào giả vờ được. Nuôi một con mèo cún con ở bên người, bọn chúng còn biết đâu là người thân mình, huống chi Quận chúa đã nuôi Lý Chi Chi mấy năm trời, nhưng Lý Chi Chi lại muốn lấy đi tính mạng của Quận chúa Hoa Dương và một thai nhi vô tội.
Sau khi Ngọc Ngưng thay y phục sạch sẽ, hạ nhân của Trần Vương phủ bưng một bát canh gừng lên. Triệu Tuyết Nhàn là người hào sảng, nàng ta cũng là Quận chúa, cũng coi như trải đời, lắm mưu nhiều kế. Lần này Ngọc Ngưng cứu Quận chúa Hoa Dương, cũng coi như giải trừ một mối nguy cơ cho Trần Vương phủ, Triệu Tuyết Nhàn nói: “Nào, Ngọc muội muội, uống bát canh gừng này đi, đừng để bị nhiễm phong hàn.”
Ngọc Ngưng cau mày uống chút canh gừng.
Triệu Tuyết Nhàn lại bảo nàng lên giường nằm nghỉ nửa canh giờ.
Cuối cùng cho đến khi rời đi, Ngọc Ngưng vẫn chưa gặp lại được Quận chúa Hoa Dương, ánh mắt Trần Vương phi nhìn Ngọc Ngưng hòa nhã hơn rất nhiều. Bà ta nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Đứa trẻ ngoan, lần này thật sự may mà có ngươi, Quận chúa mới không sao, sau này chăm đến Trần Vương phủ chơi nhé, đám Tuyết Nhàn cũng có nhiều thời gian.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT