Nằm trong lòng Quyền Chử, Duy An khẽ động đậy, phát ra vài âm thanh mơ hồ "A, ưm ". Tiếng kêu non nớt của đứa trẻ khiến trái tim mọi người ở trong phòng cảm thấy mềm mại lạ thường.
Nhân lúc thay đổi quân phục, Quyền Chử cầm một bình sữa, cúi người đưa núm cao su tới miệng Duy An. Sữa này được làm từ vỏ trứng của bé sau khi nghiền thành bột. Đối với Trùng tộc, vỏ trứng sau khi sinh ra rất quan trọng, quyết định sự phát triển khỏe mạnh của họ.
Trùng con của Trùng tộc thường gặm hơn nửa vỏ trứng trong ngày đầu tiên sau khi phá vỏ, và hoàn thành trong vòng hai ngày. Tuy nhiên, Trùng đực yếu hơn, thường mất đến bảy ngày mới ăn hết. Khi nhìn vào vỏ trứng của Duy An, Quyền Chử nhận ra rằng đứa con nhỏ của mình còn yếu hơn những Trùng đực khác.
Duy An tìm kiếm mùi thơm và há miệng ngậm núm cao su, bản năng khiến bé liên tục mút và nuốt, phát ra âm thanh " chụt chụt". Những người trong phòng chỉ biết im lặng, chăm chú ngắm nhìn bé trùng nhỏ xíu, đôi tay bé nhỏ ôm lấy bình sữa, khuôn mặt thỏa mãn. Một cảm giác ấm áp khó tả lan tỏa trong lòng họ.
Quyền Chử cúi xuống, nhìn vào đôi mắt màu xanh thẳm còn mơ màng của Duy An, trái tim lạnh lùng của anh bỗng mềm mại hơn. Đây là đứa con của anh, tương lai sẽ gọi anh là Thư phụ.
Khi đã uống được một nửa bình sữa, Duy An mệt mỏi nghiêng đầu ngủ trong vòng tay Quyền Chử. Tuy nhiên, Alhandra nhíu mày khi thấy bình sữa vẫn còn một nửa, bèn thắc mắc:
“Uống được ít vậy sao?”
Quyền Chử lắc đầu, không rõ nguyên nhân. Anh quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn Alhandra với ánh mắt khẩn cầu:
“Hùng chủ, công việc ở quân bộ không thể trì hoãn, tôi có thể đi giải quyết một chút không?”
Một tháng trước, sau khi trở về từ chiến trường, Alhandra không cho Quyền Chử rời khỏi nhà, bắt anh làm một người chồng ngoan ngoãn. Dù biết đây là điều không thể tránh khỏi, Quyền Chử vẫn không cam lòng. Theo luật Trùng tộc, Trùng đực luôn đứng trên hết, và sau khi kết hôn, Trùng cái phải phục tùng hoàn toàn. Nhưng sự xuất hiện của Duy An đã cho anh một tia hy vọng.
Alhandra liếc nhìn Duy An rồi gật đầu:
“Được, đi đi.”
Quyền Chử đứng dậy, đưa nửa bình sữa còn lại cho quản gia và rời đi. Trong khi đó, Quyền Phiền, đứng phía sau, nhìn theo bóng lưng của Thư phụ rồi lại liếc sang Duy An trong lòng Hùng phụ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Cậu cũng mong được ôm như vậy.
Đến tối, trong phòng mình, Quyền Phiền nhìn vào gương. Gương mặt và đôi mắt màu xanh lục của cậu khiến cậu cảm thấy tủi thân. Trùng đực có da trắng nõn luôn được yêu thích hơn, không như cậu.
Nhân viên chăm sóc Triệu Ngôn bị trả về trung tâm vì sự cố, dù đó không phải lỗi của cô. Nhưng Alhandra muốn thay đổi người chăm sóc. Điều này nhanh chóng trở thành tin tức lan truyền trong Trùng tộc, rằng Alhandra đã có một bé trùng đực.
…
Sáng sớm, trong căn phòng được chuẩn bị riêng cho bé Duy An, Alhandra cẩn thận rút bàn tay nhỏ của bé từ trong miệng ra. Bàn tay ấy nhỏ bé đến mức Alhandra lo sợ chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể làm tổn thương. Anh nghiêm nghị nói:
“Dơ lắm, không được mút tay.”
Duy An nằm trên thảm, nghe thấy lời Alhandra thì lập tức mở miệng cười, đôi mắt cong cong đầy vẻ hồn nhiên. Tay còn lại chưa bị giữ quơ quào trong không trung, miệng phát ra tiếng "A, hu". Thấy bé bé cười, Alhandra cố giữ gương mặt nghiêm túc:
“Nếu hiểu thì không được mút nữa.”
Duy An đáp lại bằng tiếng "A, nha", như thể bé bé thực sự hiểu lời anh. Nhưng ngay khi Alhandra buông tay ra, bé lại nhanh chóng đưa tay lên miệng. Không còn cách nào khác, Alhandra phải giữ tay Duy An trong tay mình để không cho bé nghịch.
Mặc dù bị giữ tay, Duy An không hề giận dỗi. Tay còn lại của bé vẫn quơ loạn lên, kéo chân mình và vui vẻ kêu lên những âm thanh ngây ngô.
Trong nửa tháng qua, Alhandra là người chăm sóc chính cho Duy An, không để người khác động tay vào, kể cả nhân viên chăm sóc mới được mời đến. Nhân viên chăm sóc mới Giang Dưỡng, cũng hiểu được điều này. Duy An quá đáng yêu, khiến ai cũng muốn cưng nựng và chăm sóc.
Alhandra nằm trên thảm, cố gắng dạy bé nói:
“gọi Hùng phụ nào.”
Duy An đáp lại bằng tiếng "A , nha. " không rõ ràng.
“Hùng phụ.”
Lần này cũng chỉ là một tiếng "A, nha".
Alhandra bất lực chạm nhẹ vào mũi nhỏ của bé, trêu ghẹo: "Bé ngốc."
Đôi mắt bé sáng rực lên, khóe miệng khẽ cười. Thấy đôi mắt trong veo mang theo ý cười của bé, khuôn mặt lạnh nhạt của Alhandra trong bất giác mềm lại.
Bỗng một âm thanh bất ngờ vang lên, làm nụ cười trên mặt Alhandra nhạt đi. Anh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người vừa lên tiếng, giọng không chút che giấu sự thiếu kiên nhẫn:
“Có việc gì?”
“Nghe nói em có bé trùng đực?”
Người đứng trước mặt là một thân hình cao lớn, mạnh mẽ với đôi mắt xám trắng thâm thúy. Khí chất toát lên sự áp bức khó tả, đó chính là Airhan Tang Thế, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Airhan, và cũng từng là Nguyên soái của quân đội. Ông là một trường hợp hiếm hoi, một Trùng cái đảm nhận vị trí gia chủ.
Tang Thế không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của Alhandra. Ông nói tiếp:
“Cho anh xem đứa bé.”
Alhandra nhíu mày nhưng vẫn quay màn hình về phía Duy An.
Lúc này, bé Duy An đang nằm trên thảm, cố gắng vươn tay nắm lấy đôi chân nhỏ của mình. Thấy Hùng phụ quay lại liền nở nụ cười tươi rói, hai tay nhỏ xíu quơ quào trong không trung, miệng kêu "A a, nha".
Tang Thế nhìn Duy An, lặng người một lát trước khung cảnh ấy, ánh mắt dường như dịu lại một chút. Đây là lần đầu tiên ông thấy một bé trùng đực đáng yêu đến vậy. Nhìn đôi mắt xanh biếc và dáng vẻ nhỏ bé ấy, ông khẽ hỏi:
“Đứa bé tên gì?”
"Duy An," Alhandra trả lời, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng.
Tang Thế nhíu mày:
“Thằng bé trông có vẻ rất yếu.”
Alhandra thừa nhận, đúng là Duy An yếu hơn nhiều so với các Trùng đực khác. Đã hơn nửa tháng kể từ khi phá vỏ, nhưng vỏ trứng vẫn còn một nửa chưa ăn hết, và bé vẫn không biết lật người.
Lúc này, Duy An đang tò mò nhìn người lạ trên màn hình, bàn tay nhỏ xíu cố gắng chỉ về phía ông. Miệng bé phát ra những âm thanh không ai hiểu: “A nha, u.”
Alhandra bế bé Duy An lên, cọ cằm lên đầu bé, ánh mắt lạnh lùng hướng về màn hình:
“Đây là bác của con.”
Duy An nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc mở to nhìn người lạ trên màn hình, khuôn mặt ngơ ngác nhưng đáng yêu. Tay nhỏ xíu vẫn nắm chặt vạt áo của Alhandra, miệng lại cất tiếng gọi khe khẽ:
“A, um.”
Nhìn thấy cảnh này, Airhan Tang Thế không nhịn được mà bật cười, nét mặt vốn nghiêm nghị cũng trở nên mềm mại hơn. Ông nói, giọng trầm nhưng đầy dịu dàng, yêu thương:
“Duy An ngoan.”
“A, am!”
“Ừ, ngoan lắm.”
Tiếng đáp vô tư của Duy An khiến ông mỉm cười. Dù đang ở xa hàng triệu dặm, Airhan Tang Thế dường như có thể cảm nhận được sự đáng yêu và ấm áp từ đứa bé.
Trùng tộc vốn nổi tiếng là một chủng tộc hiếu chiến. Với thân thể cường tráng bẩm sinh, những đứa trẻ mới sinh ra của Trùng tộc thường đã rất khỏe mạnh và năng động, đôi khi còn khá khó đối phó. Điều này dẫn đến cách nuôi dưỡng con cái của họ thường khá thô sơ và không quá cẩn thận.
Tuy nhiên, trước một bé trùng đực quý giá như Duy An bé nhỏ, mọi nguyên tắc dường như bị phá bỏ. Tất cả đều dành sự quan tâm và chăm sóc tỉ mỉ nhất có thể.
Airhan Tang Thế, người đứng đầu gia tộc, lần đầu tiên nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé và mong manh đến vậy. Duy An bé nhỏ - chỉ là một bé trai nhỏ xíu, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của Alhandra. Bé bé có mái tóc đen mượt mà, làn da trắng như tuyết, và một đôi mắt xanh biếc to tròn đầy tò mò.
Nhìn đôi tay nhỏ xíu không to hơn nửa ngón tay của mình, Airhan Tang Thế cảm nhận rõ sự yếu đuối và mềm mại chưa từng thấy ở bất kỳ sinh vật nào. Tay của Duy An gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực của Alhandra, như thể đó là cả thế giới của bé.
Duy An phát ra những tiếng bập bẹ mềm mại, xen lẫn một chút mùi sữa thoang thoảng khiến ngay cả Airhan Tang Thế - người từng trải qua vô số chiến trường và khốc liệt trong cuộc sống - cũng không khỏi mềm lòng.
Tang Thế chưa từng tiếc nuối khi từ bỏ quyền có được "hùng chủ".
Trong gia tộc Trùng tộc, "hùng chủ" - tức quyền được sở hữu và nuôi dưỡng một bé trùng đực - là đặc quyền của những người đứng đầu gia đình. Vì chọn bước lên vị trí gia chủ, Tang Thế đã từ bỏ quyền lợi này, và ông không nghĩ mình sẽ hối hận.
Ông luôn biết rõ bản tính lạnh lùng, xa cách của bản thân không phù hợp để nuôi dưỡng một sinh linh nhỏ bé. Điều đó thậm chí từng khiến ông thấy nhẹ nhõm.
Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Duy An bé nhỏ, lòng Tang Thế bỗng thoáng một cảm giác tiếc nuối lạ lùng.
Không có "hùng chủ" nghĩa là cả đời này, ông không bao giờ có cơ hội ôm một bé trùng đực mềm mại và đáng yêu như thế trong lòng.
Alhandra so sánh sức nặng của Duy An bé nhỏ trong lòng, không khỏi cau mày:
“Mấy ngày nay con chẳng lớn thêm chút nào. Ăn uống ít quá.”
Thực tế, so với những trùng con khác, Duy An phát triển rất chậm. Thông thường, các bé trùng đực sau khi phá xác bảy ngày có thể ăn hết vỏ trứng, bắt đầu bò lăn và thậm chí bập bẹ vài tiếng. Nhưng Duy An, dù đã hơn nửa tháng, vẫn chỉ ăn một ít vỏ trứng. Mỗi lần ăn không được bao nhiêu, thậm chí còn chưa biết lật.
"Em nghĩ nên mời bác sĩ nhân loại đến kiểm tra," Alhandra nói, giọng trầm ngâm pha lẫn lo lắng.
Tang Thế trầm ngâm rồi nói:
“Ừm, ba ngày nữa, anh sẽ sắp xếp để một bác sĩ từ tinh cầu nhân loại đến kiểm tra.”
Nhân loại- một chủng tộc kỳ lạ và nhỏ bé trong vũ trụ bao la.
Trong dòng chảy thời gian mênh mông của vũ trụ, loài người dù với thân thể nhỏ yếu và dễ tổn thương, lại có khả năng vươn lên mạnh mẽ nhờ sự thông minh và nền khoa học kỹ thuật tiên tiến của mình. Chính điều đó đã giúp họ giành được một vị trí đáng kể giữa vô vàn chủng loài hùng mạnh hơn.
Đặc biệt, nữ giới của nhân loại mang một đặc điểm thu hút sự chú ý của Trùng tộc. Về bề ngoài, họ có rất nhiều điểm tương đồng với "Á thư" - một giống cái đặc biệt của Trùng tộc. Cả hai đều có dáng vẻ thanh thoát và mềm mại, chỉ khác rằng "á thư" sở hữu chiều cao vượt trội cùng cơ thể cường tráng hơn.
Chính sự tương đồng hiếm có này đã khơi gợi sự tò mò từ Trùng tộc, khiến họ bắt đầu chú ý nhiều hơn đến con người.
Qua nhiều năm giao lưu và phát triển, mối quan hệ giữa loài người và Trùng tộc dần trở nên thân thiết.
Sự cộng sinh này đã tạo nên một mối liên kết độc đáo giữa hai chủng loài, vượt qua những khác biệt về sức mạnh hay thân thể.
Trong lúc hai người trò chuyện, Duy An đã ngủ ngoan trong lòng Alhandra. Nhìn bé con nhỏ nhắn, khoan ngực bé nhỏ phập phồng đều đều theo nhịp thở, đôi tay nhỏ xíu vẫn bấu chặt áo Alhandra, như thể tìm kiếm sự an toàn. Nhìn đứa bé yên giấc, Alhandra không khỏi cảm thấy lòng mình dịu đi, như được chữa lành sau những khắc nghiệt của cuộc sống.
Thế nhưng, niềm vui chăm sóc đứa con đầu tiên lại xen lẫn với nỗi lo. Có lẽ vì từng chịu tổn thương nghiêm trọng khi bị hủy bản thể mà cơ thể của bé Duy An rất yếu. So với những trùng con khác, Duy An bé nhỏ ngủ quá nhiều, mỗi ngày tỉnh giấc chỉ khoảng năm, sáu tiếng. Khi thức, bé cực kỳ ngoan ngoãn, không khóc cũng không làm nũng, điều này càng khiến Alhandra đau lòng hơn.
Dù là lần đầu tiên nuôi dưỡng một bé trùng đực, Alhandra không cần kinh nghiệm cũng biết rõ rằng thời gian ngủ dài như vậy không phải là điều bình thường. Alhandra suy nghĩ, có lẽ anh thực sự cần sự giúp đỡ từ một bác sĩ giỏi.
…