La Ninh vừa tìm được chỗ đậu xe, La Nhiên Nhiên liền vội chạy xuống tìm chỗ hút thuốc.

“Thuốc lá của chị chán quá.” La Nhiên Nhiên bị đông lạnh đến dậm chân, rút một điếu đưa cho La Ninh, nhưng La Ninh từ chối.

Cô vừa ngậm một ngụm nước súc miệng, luồng khí mát lạnh mùi bạc hà ùa vào trong miệng, cô ngước mắt nhìn chỗ La Nhiên Nhiên đưa cô đến.

Phòng khám tư nhân có quy mô vừa, việc trang trí cửa hàng đảm bảo đúng quy định.

Đi vào chụp thì quả nhiên trong số 4 chiếc răng khôn, 2 chiếc bên trái chưa mọc, 2 chiếc bên phải bị đau do răng mọc lệch.

“Đều phải nhổ," bác sĩ đối diện là một phụ nữ ở độ tuổi ba mươi. Cô ấy cầm bút chỉ cho La Ninh trong phim chụp "Nếu không nhổ nó ra, răng khôn phía sau sẽ tiếp tục mọc dễ làm hỏng răng ở phía trước."

Cách cửa kính, căn phòng nhỏ cạnh phòng tư vấn hỗn loạn. Tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa trẻ hòa lẫn với sự an ủi không kiên nhẫn của bác sĩ, hòa lẫn với tiếng máy móc cọ xát hàm răng, cọ thẳng vào tâm trí La Ninh, răng khôn phía sau dường như lại bắt đầu đau nhức.

“Nhổ một lần là xong sao?”

“Trước nhổ phía bên phải trên dưới hai cái,” bác sĩ bắt đầu cúi đầu viết gì đó trên hồ sơ bệnh án, “Xem kế tiếp tình trạng khôi phục, mặt khác chờ bên kia mọc ra rồi lại nói.”

Bác sĩ lật lại hồ sơ bệnh án, đẩy về phía Lạc Ninh, ra hiệu cho cô điền thông tin: “Cô chưa có kinh phải không? Nếu bây giờ cô muốn nhổ ra thì có thể hẹn trước trực tiếp với bác sĩ."

La Ninh chạm chạm La Nhiên Nhiên bên cạnh: “Lần trước nhổ răng cho em là bác sĩ nào?”

“Là một bác sĩ trẻ rất đẹp trai,” La Nhiên Nhiên nói nhanh hơn, “Hình như anh ấy họ Lý.”

"Cậu ấy không có ở đây," đối diện bắt được từ khóa "Anh ấy ra ngoài học, đến ngày mai mới về. Nếu bây giờ hẹn anh ấy thì có thể phải đợi đến tuần sau."

"A." La Nhiên Nhiên phát ra một thanh âm tiếc nuối.“

Bên cạnh La Ninh nghe vậy nhìn cô ấy một cái.

"Chiều mai tôi sẽ đến nhổ răng. Nếu có bác sĩ nào rảnh thì giúp tôi hẹn để nhổ.” Cô đăng ký xong, trả phí liền lôi kéo La Nhiên Nhiên đi.

“Ngày mai em cùng bạn học có hẹn, không thể cùng chị đi được.” La Nhiên Nhiên một bên chơi di động một bên bất mãn mà lẩm bẩm: “Ai ngờ lịch trình của bác sĩ kia đã kín rồi.”

“Chị chính mình tự tới nhổ,” La Ninh lái xe đưa cô ấy về nhà, “Chị còn tưởng rằng em thật muốn đề cử nha sĩ nào đó kỹ thuật tốt.”

Ngày hôm sau La Ninh dậy sớm xác nhận, bệnh viện nha khoa đột nhiên gọi điện thoại cho cô.

Hóa ra thời gian khám bệnh theo lịch trước đó đã thay đổi. Y tá ở quầy lễ tân hỏi cô có thuận tiện điều chỉnh dời thời gian sang 10 giờ sáng nay.

La Ninh đáp ứng rồi cúp điện thoại, sau đó chuẩn bị đơn giản một chút liền xuất phát.

Thời điểm tới bệnh viện cách 10 giờ còn hai mươi phút, tiểu hộ sĩ ở quầy lễ tân đưa cho cô một cốc nước, mời cô ngồi trên ghế sofa đợi một lát.

La Ninh cầm ly nước ấm nhìn chằm chằm vào chiếc TV nhấp nháy đối diện, phát hiện dòng chữ phía dưới mờ ảo dị thường.

Cô nheo mắt một lúc mới nhận ra mình đến vội vàng, không mang theo kính áp tròng và kính mắt cũng nén trong xe. Độ cận thị của cô không cao nhưng chứng loạn thị lại nặng đến mức cô không thể phân biệt được sự khác biệt giữa con người và động vật cách xa mười mét.

Vừa định đứng dậy đi lấy, tiểu hộ sĩ liền kêu tên cô. La Ninh đành phải buông cái ly, đi theo tiểu hộ sĩ lên lầu.

Nói không khẩn trương là giả, đặc biệt nhìn đến chiếc ghế nằm trong phòng, cùng cái đèn chiếu sáng treo ở trước mặt.

“Gây tê cũng rất đau đi?”

“Lý bác sĩ gây tê không đau đâu.” Tiểu hộ sĩ là một cô gái phương Nam với khuôn mặt tròn trịa, trông như sinh viên đại học đến thực tập.

La Ninh nhạy bén mà bắt giữ từ ngữ mấu chốt.

Lý bác sĩ. Cô nghĩ tới phản ứng của Lạc Nhiễm Nhiên ngày hôm qua.

La Ninh: “Hôm qua tôi không hẹn với bác sĩ Lý, nghe nói anh ấy ra ngoài học còn chưa về, sao hôm nay lại là người nhổ?”

Tiểu hộ sĩ: "Bác sĩ nhổ răng cho chị có việc xin nghỉ rồi. Bác sĩ Lý tối hôm qua mới về, vừa vặn sáng sớm lại đây thay ca.”

Đi qua hành lang, phòng khám ở cuối dãy là phòng điều trị của cô, bác sĩ chính ngồi quay lưng về phía cửa, hơi cúi đầu, vừa đeo găng tay vừa chăm chú nhìn cuốn sổ bệnh án.

La Ninh từ cửa nhìn vào một cách mơ hồ, chỉ cảm thấy ánh sáng trong phòng lạnh lẽo, như những băng tuyết treo trên mái nhà. Ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống, in lên mũ vải không dệt của anh, rồi theo đường cổ, vai, hông, từ từ lan xuống, tạo thành những bóng sáng mờ ảo.

Anh có dáng người trẻ trung cao ráo, khi cúi người lấy đồ, bộ đồ giải phẫu dùng một lần mặc trên người hơi trượt xuống, dây đai màu xanh nhạt treo phía sau, theo động tác mà khẽ đong đưa.

Anh không quay lại, chỉ nhẹ nhàng nâng cánh tay. Tiểu hộ sĩ chỉ vào ghế ra hiệu La Ninh nằm xuống, chính mình vội vàng lại gần điều chỉnh dây đai phía sau bác sĩ.

Chiếc ghế nằm phát ra tiếng kêu kẽo kẹt nhẹ, La Ninh xoay người vài lần, tìm vị trí thoải mái nhất, tóc cô xõa tung dưới gối lộn xộn khiến cô cảm thấy khó chịu.

Ánh đèn trên trần bật sáng, một cánh tay kéo đèn xuống đưa đến trước mặt La Ninh, cô bị ánh sáng làm hoảng đến nghiêng mặt, ánh mắt dừng trên vạt áo của anh đang rủ xuống.

Túi nilon bị xé ra, vòi nước bên cạnh bắt đầu xả nước, bác sĩ bên cạnh cuối cùng lên tiếng, đó là câu hỏi bác sĩ thường hỏi mỗi khi chuẩn bị nhổ răng.

“La Ninh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play