La Ninh gần đây răng đau thật sự lợi hại.
Má phải bắt đầu hơi sưng, thời điểm đau dữ dội nhất, chiếc răng khôn bị viêm bên trong cùng giống như ngọn lửa bùng cháy, càng về đêm, ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội, đốt cháy dọc theo dây thần kinh lên tận đầu, toàn bộ sọ não đều kêu bùm bùm. Cô mệt mỏi nằm trên giường, cầm một cuốn sách và đọc một cách buồn ngủ.
Ba mẹ kêu cô đi khám nha sĩ, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ.
“Trước khi ăn tết con đi nha sĩ nhổ răng đi.”, La Chấn Dương ngồi ở ghế thái sư, đem những phần xơ trắng của quả quýt lột không còn một mảnh, thong thả ung dung ăn xong rồi vỗ vỗ quần, “Răng đau như vậy cũng không thể học tập, sau thi như thế nào?”
Ông chỉ vào cô con gái đang uống nước và đưa ra tối hậu thư.
Tưởng tượng đến nhổ răng, La Ninh trong lòng không tránh khỏi rùng mình, cô vẫn luôn là người bằng mặt không bằng lòng, mặt ngoài với ai cũng đều điềm tĩnh chấp thuận, cô thà bỏ đá vào miệng để giảm đau còn hơn là phải bước một bước đến bệnh viện.
Còn một tháng nữa mới ăn tết, La Ninh thừa dịp thời điểm người thân lui tới không đông đúc, xách theo giỏ trái cây đi đến nhà ông bà nội.
Ông nội năm nay đã 80 tuổi, nhập viện vì nhồi máu não cách đây không lâu, hai con trai và con dâu thay nhau chăm sóc cho ông. La Ninh đi thăm nhiều lần nhưng hiếm có thời điểm thấy ông thanh tỉnh. Cuối cùng, bác sĩ cũng Khuyên người nhà đưa bệnh nhân về nghỉ ngơi, lời trong lời ngoài ý tứ là nhiều nhất ông sống được hơn ba tháng.
La Ninh kỳ thật cùng ông bà nội quan hệ cũng không mấy thân thiết, mặc dù cô đã sống cùng ông bà một thời gian khi còn học tiểu học, trong ấn tượng của cô tuy rằng về phương diện vật chất họ đối với cô không thiếu thốn nhưng lại hiếm khi cho sắc mặt tốt.
La Ninh tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư không ngây thơ trẻ con, biết bọn họ ghét bỏ cô là con gái. Bọn họ có hai người con trai, cha mẹ La Ninh bởi vì công việc chỉ có thể sinh một đứa con, chú thím bên kia cũng chỉ có một đứa con gái, là em họ La Nhiên Nhiên.
Đỗ xe đối với La Ninh không phải là chuyện dễ dàng, cô thật vất vả đem xe quanh co ngừng ở tầng nhà cũ nát phía trước, có người liền gõ gõ cửa kính xe cô.
Đứng bên ngoài là một thiếu nữ xinh đẹp, ngày mùa đông ăn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, trong miệng còn nhai kẹo cao su.
La Ninh không nghĩ tới vừa vặn đụng phải La Nhiên Nhiên.
“Chú dì hôm nay cũng tới thăm ông nội à?” Cô một bên xuống xe một bên hỏi.
“Chị tới không khéo,” La Nhiên Nhiên nhìn chiếc xe đỗ xiêu vẹo bên cạnh bĩu môi, “Không chỉ ba mẹ em, mà tất cả các cô dì trong nhà đều tới đây.”
La Ninh căng da đầu.
Mỗi lần cùng thân thích họ hàng gặp nhau đều khiến cô có cảm giác không biết theo ai, cô đã 26 tuổi vẫn phải nhắm mắt theo đuôi phía sau cha mẹ, những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ, những người cô có thể gọi tên hoặc không thể gọi tên, tất cả đều vây lấy cô —— khoa trương hàn huyên, giả dối ngưỡng mộ, người từng trải tự cho là đúng bố thí khuyên nhủ, đối lập hoàn toàn với những tâm tư trong lòng, làm người khác phiền không chịu được.
Cô chào những người thân này một cách tượng trưng liền trốn trong phòng với lý do đến thăm ông.
Ông nội tê liệt nằm trên giường, nói chuyện cũng không rõ ràng, lúc chưa bị bệnh, ông rất thích đi dạo rồi khoe mấy con chim với người khác, hiện giờ ông thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân.
Bởi vì bị bệnh, ông rất gầy, làn da vàng vọt như khoác lên bộ xương. Khi nhìn thấy La Ninh đi vào, da thịt rũ xuống một bên mặt run rẩy kịch liệt, trong miệng hàm hồ kêu to vài tiếng, một dòng nước mắt liền lăn xuống.
La Ninh không nói ra lời, cô tự xưng là người vững tâm lạnh lùng, giờ phút này cũng không tránh khỏi có chút thương cảm, thấy bộ dáng ông nằm trên giường, không khỏi nghĩ đến người ông mạnh khoẻ ngày trước.
Ông là một thầy giáo già cổ hủ, từ trước đến nay ít khi nói cười, có những “ưu điểm” riêng của thế hệ đi trước, tỷ như tiết kiệm cùng khiêm tốn, rõ ràng trong nhà có điều kiện, lại cố chấp duy trì sinh hoạt nghèo khó; là phần tử trí thức nên luôn yêu cầu con cái thời khắc phải nhớ “Chúng ta không bằng người khác”, “Tất cả đều thua kém, duy có đọc sách là cao” đây đều là những nguyên tắc nhất quán ông theo đuổi khi giáo dục con cái.
La Chấn Dương chịu ảnh hưởng sâu sắc từ cha mình.
La Ninh thời điểm là học sinh không có nhiều tiền tiêu vặt, La Chấn Dương chiều cô, nhiều thời điểm chỉ cần cô mở miệng, cơ bản đều sẽ thỏa mãn nhu cầu của cô. Nhưng La Ninh ở tuổi dậy thì lòng tự trọng rất cao, cô tình nguyện từ bỏ cơ hội cùng các bạn kỳ nghỉ hè đi ra ngoài chơi đùa, trở thành một người cô đơn, không muốn những học sinh khác chú ý.
La Ninh nghĩ thăm ông xong liền trở về, nhưng vẫn là bị bắt ở lại ăn một bữa cơm.
“Chị như thế nào chỉ ăn rau trộn ?” La Nhiên Nhiên ngồi bên cô, gắp một miếng sườn dê nướng đặt ở trong bát trước mặt cô. La Nhiên Nhiên còn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ có thời điểm nghỉ đông hai người mới liên hệ một ít.
La Ninh vội vàng đem sườn dê cho cô, “Không dám ăn, mấy ngày hôm trước răng khôn nhiễm trùng đau chết mất,” cô chỉ vào má phải chính mình thấp giọng nói: “Vài ngày vừa rồi còn phải uống thuốc hạ sốt.”
La Nhiên Nhiên: “Trước đây em cũng bị, nhổ đi là tốt rồi.”
La Ninh xua xua tay, “Hiện tại không đau,” cô tưởng tượng đến cảnh nhổ răng, cẳng chân liền có chút nhũn ra, “Ngẫm lại liền thấy khủng bố.”
“Đi nhổ đi chị,” đối phương vẻ mặt hiểu rõ, “Nhổ răng cũng không phải lúc nào cũng đau, em lần trước nhổ không bị sao, cái này còn phải xem tay nghề của bác sĩ.”
Không biết có phải giọng nói của La Nhiên Nhiên có chút lớn hay không, liền hấp dẫn mấy cô ngồi vây quanh bên cạnh m, đề tài nháy mắt liền vây xung quanh các cô mà nói.
La Ninh trong lòng thầm kêu không xong, La Nhiên Nhiên còn đi học, đề tài phần lớn đều là hướng về phía cô mà nói.
“Ninh Ninh năm nay bao lớn rồi? Làm công việc gì?”
“26,…… hiện tại đang thi biên chế ạ.”
“Thế là tốt, ba mẹ cháu đều là giáo viên, cũng chỉ có một cô con gái là cháu, cũng nên giữ bên người chăm sóc bọn họ.”
La Ninh không ngừng gật đầu, nhưng đối phương còn tiếp tục đặt câu hỏi: “Có bạn trai chưa?”
“…… Hiện tại còn chưa suy xét ạ.” La Ninh hướng La Nhiên Nhiên nhìn bằng ánh mắt cầu cứu, đối phương ngầm hiểu, liền đứng dậy rót trà cho người lớn, đánh gãy đề tài.
Buổi chiều La Nhiên Nhiên không về nhà, xung phong nhận việc mang La Ninh đi khám răng.
“Nói thật,” La Nhiên Nhiên một bên cài đai an toàn một bên nói, “Em không hiểu chị vì cái gì phải về đây tìm công việc,” cô ấy điều chỉnh dáng ngồi, lúc sau lại nói thêm một câu: “Thành phố chị học đại học khá hơn ở đây bao nhiêu, ở đây áp lực thi biên chế lớn lắm."
La Ninh chuyển động tay lái, đôi mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu: “Chờ em tốt nghiệp sẽ biết.”
“Không cần chờ tốt nghiệp, ba mẹ em hiện tại liền bắt đầu bảo em chuẩn bị, ý của họ chẳng qua là muốn em thi công chức, thi biên chế thôi, em thực sự rất ghét làm giáo viên.”
“Chị cũng không thích làm giáo viên.” La Ninh phụ hoạ cô ấy, hơi nhíu mày, ngữ khí rất nghiêm túc.
La Nhiên Nhiên không nói chuyện, nhìn chằm chằm cô nửa phút.
“Trên mặt chị có cái gì à?” La Ninh kỳ quái.
“Chị biết ba mẹ em vẫn luôn muốn em học tập theo chị không?” La Nhiên Nhiên hỏi cô.
La Ninh cười khẽ một tiếng: “Em ngàn vạn đừng học theo chị.”
La Ninh lời này cũng không phải khiêm tốn, cuộc sống của cô đi theo con đường mà người lớn trong nhà đã vạch ra, nhàm chán và lỗi thời.
Cô cũng không phải một đứa trẻ thông minh, đọc sách đối với cô rất thống khổ, chính mình lại không có cơ hội tùy hứng, hơn nữa cha mẹ cô coi trọng mặt mũi, luôn thích lấy người khác cùng cô so sánh. Cô cắn răng một năm lại một năm nữa, thành tích chỉ có thể nói là trung bình khá, thật vất vả cố đến thi đại học, khi điền đơn đăng ký cô đã bí mật gạch bỏ một số trường đại học địa phương do cha mẹ cô chọn và đến một thành phố phía nam xa xôi như cô mong muốn.
Cô theo học đại học và nghiên cứu sinh tại một trường đại học bình thường ở thành phố ven biển. Nửa đầu năm nay, cô được gia sư giới thiệu vào một công ty tốt với tư cách là thực tập sinh, chức vụ của cô là thư ký tổng giám đốc
Dù sự tự do hấp dẫn hơn gia đình nhưng việc trường đại học quá xa đã khiến cha mẹ tâm sinh bất mãn, việc ở lại đó làm việc lại càng không thể thương lượng.
Dưới sự kiểm soát của cha mẹ trong một thời gian dài, La Ninh sớm đã nhảy vọt qua giai đoạn tức giận, cô gần như dị thường bình tĩnh, trầm mặc tiếp nhận hết thảy.
Vài năm thả lỏng ở thành phố khác đã là một món quà trên con đường của cô, có thể có một số sai lệch, nhưng cuối cùng cô vẫn phải quay trở lại bến cảng do cha mẹ định sẵn.
“Chị ghét giáo viên, chị không phải vẫn thi sao?” La Nhiên Nhiên bĩu môi, “Chờ chị thi đậu, bố mẹ chị sẽ giới thiệu chị đi xem mắt.”
La Ninh nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười không rõ.
La Nhiên Nhiên suy đoán: “Chị, chị sẽ không ——”
“Chị muốn dọn ra ngoài ở.” La Ninh đánh gãy lời cô ấy, “Trong căn phòng thuê lúc trước không ai ở, chị muốn một mình dọn vào để học tập tốt hơn.”
“Bác trai bác gái đồng ý sao?”
“Chị cũng đã đồng ý trở về đây làm việc, huống hồ chị lớn như vậy rồi, bọn họ còn có cái gì không yên tâm.”
“Đó là, chị cho tới nay đều là người con ngoan ngoãn.”
“Em cảm thấy chị có phải như thế không?” La Ninh nói chuyện đều nhẹ nhàng ổn trọng, tất cả cảm xúc đều giấy ở bên trong không dễ phát hiện.
La Nhiên Nhiên giảo hoạt chớp chớp mắt: “Mặt ngoài là vậy.”
“Nói cẩn thận một chút.”
“Người con gái ngoan ngoãn sẽ không hút cái này,” cô ấy đút tay vào túi áo khoác của La Ninh, dễ dàng lấy ra một hộp bìa cứng hình chữ nhật, mở hộp ngửi một hơi, đắc ý dào dạt: “Cái này cho em đi.”