Đám lính tuần tra cũng đã quen rồi, từ khi trời lạnh đến giờ, mỗi ngày có vô số người dân chết cóng, nhưng bọn họ cũng không thể đưa họ vào thành, cấp trên ra lệnh không cho phép họ vào thành.
Mà mỗi ngày xác chết đều do bọn họ khiêng đi tùy tiện tìm hố lớn mà chôn, chuyện này trách ai được? Chỉ có thể trách ông trời mà thôi.
Ngày thứ hai, Kiều Triều bọn họ sáng sớm lại xuất phát, hôm nay Lương lão gia tử hạ táng, vẫn là những người đó nâng quan tài.
Còn Kiều Triều và Kiều Nhị thì phải đi đào huyệt, Lương gia định chôn lão gia tử ở trong núi, phải đi một quãng đường khá xa, hơn nữa hôm nay còn tiếp tục có tuyết rơi, đường cũng không dễ đi, nói chung rất là gian nan.
Chân Nguyệt không đi, cho nên không biết tình hình, Tiểu A Sơ cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, không thì lại hướng về Chân Nguyệt cười toe toét, rất là vô tư lự, gần đây Chân Nguyệt đã cho hắn ăn một ít bột củ sen, không cần cả ngày cho bú sữa nữa.
Một bên khác, Kiều Triều bọn họ cuối cùng đào xong huyệt, bên này Kiều Đại Sơn bọn họ mang quan tài lên núi, phía sau có một đám người của Lương gia đi theo, mặc áo trắng, đội khăn trắng, một đám nhìn mà thấy thương tâm khóc lóc.
Tiếng kèn Xona và tiếng khóc Chân Nguyệt ở nhà cũng nghe thấy, Kiều Trần Thị cũng nghe thấy, nàng phảng phất bị lây nhiễm cũng xoa xoa khóe mắt, “Lương thúc này tốt người biết bao, trước nhìn còn rất tinh thần ai.” Kiều Trần Thị gọi Lương thúc, còn Chân Nguyệt bọn họ gọi là Lương gia gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play