Chợt nghe bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, Chân Nguyệt nhanh chóng ra cửa xem tình hình gì, nhà bọn họ phía trước thật lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Vừa ra ngoài liền nghe Trương Bà Tử hỏi Kiều Nhị nhà họ mượn bao nhiêu tiền.
"Trương Bà Tử, ngươi nghĩ như vậy thì biết là bởi vì ngươi có tiền cho ta mượn phải không? Nhà chúng ta thiếu nhiều tiền lắm đó, ta cũng không muốn mượn nhiều, ngươi cho ta mượn năm lạng là được rồi."
Trương Bà Tử vừa nghe lập tức "Hừ" một tiếng, "Chân thị, ngươi nằm mơ hả? Năm lạng? Sao ngươi không đi cướp?" Nhà nàng mà có năm lạng thì nàng có thể ngày nào cũng ăn thịt rồi.
Chân Nguyệt mặt tỉnh bơ, "Năm lạng không được, ba lạng cũng được mà. Vậy ba lạng đi. Mấy người khác mỗi người góp một, hai nửa lạng cho ta mượn, đại gia đồng tâm hiệp lực nhất định có thể giúp ta trả hết nợ cho nhà ta."
"Không phải, dựa vào cái gì? Chính ngươi mượn tiền dựa vào cái gì bắt chúng ta trả? Ta không có tiền, ta về trước." Chu bà tử vặn mông chạy nhanh.
Những người còn lại cũng nhao nhao lên tiếng: "Dựa vào cái gì?"
Chân Nguyệt: "Dựa vào chúng ta là người cùng thôn mà, người cùng thôn không nên giúp đỡ nhau sao? Đúng không? Trương Bà Tử?" Chân Nguyệt nhìn về phía Trương Bà Tử, chìa tay ra với nàng, "Ba lạng bạc, cảm ơn."
Trương Bà Tử lùi lại hai bước, "Chưa thấy ai vô sỉ như vậy, ta không có bạc, ta phải về nấu cơm đây." Sao mỗi lần đến đây Chân thị đều muốn mượn tiền của bọn họ? Nàng sau này vẫn nên tránh xa nàng ra thì tốt hơn; còn ba lạng? Đến sợi lông cũng không có.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT