Vì sợ Chân Nguyệt vay tiền, nhà họ Kiều dạo gần đây đến cửa chó cũng không dám thả đi qua, trừ thôn trưởng là người biết rõ tình hình.
Nhưng thôn trưởng lại ở không cùng hướng nhà Chân Nguyệt, nên nếu không có chuyện gì thì thôn trưởng sẽ không đến đây.
Nhà họ Lâm gần họ nhất càng không thể nào ló mặt, cả Lâm Tiểu Hổ mà Chân Nguyệt còn chẳng thèm đoái hoài đến, bà Tiền thì loanh quanh cũng chẳng còn xuống gốc đa ngồi nghe chuyện phiếm nữa, nên người nhà họ Kiều nào có hay nhà mình giờ đã trở thành đối tượng bị mọi người trong thôn cố tình xa lánh.
Nhưng cho dù biết, Chân Nguyệt cũng chẳng bận tâm, như vậy tốt nhất, khỏi phải cả ngày có người đến quấy rầy.
Tiểu A Sơ đã biết lẫy, Chân Nguyệt tính ngày, thời tiết dạo này đã không còn nóng, thậm chí buổi sáng đã bắt đầu có chút se lạnh, rau củ tuy được dị năng của nàng hỗ trợ thì khi trời trở lạnh cũng sẽ sống được, nhưng nếu một ngày tuyết rơi dày hạt, rau củ mà không chết cóng thì thật sự quá chướng mắt, cho nên Chân Nguyệt định bụng trước khi trời thật sự giá rét sẽ không trồng rau nữa.
Tại sao muốn trồng đậu nành, chủ yếu là nàng muốn vào mùa đông đem đậu nành nảy mầm làm đậu giá, vào mùa đông đem đi bán nhất định sẽ kiếm được một món hời, hơn nữa còn có thể làm đậu phụ, sữa đậu nành.
Ban đầu Chân Nguyệt định trồng khoai sọ và khoai tây nhưng hỏi mua giống thì lại không có, Chân Nguyệt nghĩ có lẽ hai thứ này hoặc là chưa được mang đến vùng đất này, hoặc là có mà mọi người không biết.
Thôi thì mùa đông không có nhiều loại rau củ, ngoài củ cải trắng ra thì mấy loại còn lại trước cứ không trồng đã.
Chân Nguyệt liếc nhìn đàn heo trong chuồng, hai con heo giờ đã lớn béo tròn, chờ đến mùa đông thì có thể giết thịt bán, còn mấy con gà kia, cũng có thể ăn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play