Kiều Nhị nhìn kỹ con heo bệnh kia, cảm thấy tinh thần nó có vẻ đã khá hơn nhiều, hơn nữa còn có thể tự mình đứng lên đi lại.
“Xem ra tinh thần vẫn ổn, chắc là có thể khỏe lại, đêm qua không có xảy ra chuyện gì chứ?” Hồ lão đại: “Không có, con heo này đêm qua ngủ rất ngon. Giữa đêm nó hình như chỉ tỉnh lại một lần để uống chút nước.” “Không tệ!” Hắn lại đi xem hai con heo khác, lúc trước nhìn cũng có chút không ổn, xem bây giờ thì dường như không khác gì mấy con heo khác, trông rất là hoạt bát.
“Vậy vị đại phu này được đấy! Sau này nhà mình có súc vật bệnh cứ tìm vị đại phu đó.” Hồ lão đại: “Lần sau mà phát hiện có gì không ổn, ta nhất định lập tức đi tìm Chu đại phu.” “Ừ.” Ở một bên khác, vì chuyện Trì Định châu bị nạn châu chấu, sáng sớm thôn trưởng đã triệu tập các thôn dân lại để nghĩ biện pháp.
Nhà Kiều, Kiều Đại Sơn và Kiều Triều đi, Kiều Tam tối qua và sáng nay đã mệt, về nhà liền nghỉ ngơi, Kiều Nhị thì tiếp tục đi Háo Tử Sơn xem xét, cho nên trong nhà chỉ có Kiều Đại Sơn và Kiều Triều là rảnh đi qua.
Mỗi người trong thôn không sai biệt lắm đều đã đến dưới gốc cây đa, thôn trưởng Kiều Phong bắt đầu nói lớn: “Chuyện Trì Định châu bị nạn châu chấu không biết mọi người đã nghe nói chưa, chuyện này là thật đó. Ta gọi mọi người đến đây chính là để cùng nói cho mọi người biết về tính nghiêm trọng của chuyện này.” Chuyện nạn châu chấu vừa được nhắc đến, mọi người phía dưới lập tức xôn xao bàn tán, có người trước đó trên đường đã nghe thấy, có người thì chẳng hề đi lên trấn nên cái gì cũng không biết.
“Nạn châu chấu? Ở chỗ nào?” “Nghe nói là Trì Định châu. Trì Định châu là chỗ nào vậy? Ta cũng không biết nó ở đâu.” “Ta cũng không biết, cứ nghe thôn trưởng nói đã rồi tính tiếp.” Thôn trưởng Kiều Phong: “Mọi người nghe ta nói đây, mấy chục năm trước, An Ninh phủ chúng ta cũng từng gặp một trận nạn châu chấu, lúc đó cũng là từ bên Trì Định châu bay tới, ngay từ đầu mọi người đều nghĩ châu chấu sẽ không đến, thế nhưng một tháng sau, đám châu chấu đó liền đến!” “Ta bây giờ muốn cùng mọi người nói là để mọi người chuẩn bị tinh thần cho tốt, nếu châu chấu đến, chúng ta sẽ cần phải đi bắt châu chấu rồi đốt chúng đi, còn nữa là nếu như muốn trồng trọt thứ gì thì trong tháng này đừng trồng, đợi tháng này qua rồi hãy tính.” “Vậy đã trồng rồi thì làm sao bây giờ? Hoa màu của chúng ta đều đã trồng xuống rồi, nếu châu chấu đến ăn hết thì làm sao?” Thôn trưởng Kiều Phong: “Vậy cũng chỉ có thể dựa vào tự mọi người đi bắt châu chấu sau đó đốt đi. Mọi người nhất định phải cẩn thận, châu chấu cái gì cũng ăn, còn có thể đến nhà các ngươi ăn đồ nhà các ngươi, cho nên ta cứ nhắc nhở mọi người chuẩn bị trước cho xong, nếu châu chấu không đến thì tốt, nếu đến…” Kiều Phong không nói tiếp, dù sao cũng chỉ có thể tự cầu phúc rồi ra tay đi bắt châu chấu thôi, còn có cách nào khác nữa đâu, ông cũng không biết, mấy chục năm trước ông vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ là biết châu chấu rất đáng sợ thôi.
Trước kia ông đã đi tìm lý trưởng, lý trưởng thì đi tìm cấp trên, nhưng mà hình như vị Huyện thái gia kia đã đổi người rồi, gần đây đều không có thời gian rảnh để quản chuyện này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play