Edit: QuiinYue
***
Trên thế giới này chỉ có một mình Giang Hàm Dục mới gọi cậu như vậy.
Giản Nhược Trầm quan sát người trước mặt.
Giang Hàm Dục đeo một đôi khuyên tai đính kim cương vụn, trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạc, chính giữa sợi dây là một viên ngọc trai baroque màu lam tím. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác phao dài, cổ áo mở rộng, lộ ra chiếc áo gile cashmere cài nút cùng lớp áo sơ mi trắng bên trong.
Cúc áo trên chiếc gile bị cài lệch một hàng, sơ mi cũng chưa được cài kín. Ánh nắng chiếu lên cần cổ mảnh khảnh, khiến sợi dây chuyền đá sapphire trên xương quai xanh càng trở nên lấp lánh.
Thoạt nhìn, như thể cậu ta vừa vội vã chạy ra ngoài.
Nhưng nếu thực sự vội vã, ai lại có thể chỉnh tề đến mức này? Khuyên tai có thể đeo khi ngủ, nhưng ai lại mang cả bộ dây chuyền sapphire và vòng tay ngọc trai lên giường chứ?
Không sợ vướng sao?
Cơn gió lạnh đầu đông thổi qua.
Giản Nhược Trầm lập tức vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ len màu vàng nhạt, rúc vào hơi thở ấm áp để tránh đi cái lạnh cắt da.
Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Giang Hàm Dục bị gió thổi cho mặt tái mét, cả người đều run rẩy.
Giang Hàm Dục giơ tay lên, hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa hai cái, đáng thương ngẩng lên nhìn cậu: "Anh ơi, lạnh quá."
Mỗi một động tác của cậu ta đều được tính toán cẩn thận.
Chỉ tiếc rằng...
Trước mặt cậu ta có một người là chuyên gia về biểu cảm vi mô, từng là quân át chủ bài của tổ phân tích hành vi tội phạm FBI. Một người là đội trưởng tổ trọng án, từng là nhân tài trong tổ tình báo quân sự của khoa tình báo hình sự CIB. Còn lại một người là thủ khoa chuyên ngành tâm lý biểu cảm vi mô của trường cảnh sát.
Chuỗi chiêu thức mượt mà nhỏ bé này thực sự đã dùng sai chỗ rồi.
Ánh mắt Giang Hàm Dục liếc về chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt, vội vàng gọi thêm một tiếng: "Anh ơi!"
Trước đây, mỗi khi cậu ta than lạnh, Giản Nhược Trầm sẽ cởi găng tay và khăn quàng cổ của mình đưa cho cậu ta, đồ rẻ tiền mua ở chợ cóc mang theo mùi xà phòng sạch sẽ, vừa không thoải mái mà cũng chẳng ấm áp.
Cậu ta thích nhìn Giản Nhược Trầm thà chịu lạnh cũng muốn chăm sóc cậu ta.
Nhưng bây giờ là chuyện gì đây?
Giản Nhược Trầm theo tầm mắt của cậu ta sờ lên chiếc khăn quàng cổ cashmere.
Tay vừa chạm vào, bên tai đã vang lên giọng nói thản nhiên của Quan Ứng Quân: "Lạnh thì cài áo vào, lần sau đừng cố tình mở ra."
Lời nói lạnh lùng, vô tình, không chút cảm xúc.
Lý Trường Ngọc đứng bên cạnh cố nén cười.
Ông đã được đào tạo chuyên nghiệp, dù có buồn cười đến đâu cũng không được phép bật cười.
Lý Trường Ngọc cố nhịn, ho khẽ một tiếng, gương mặt đầy vẻ nhân từ, cố giúp Giang Hàm Dục vớt vát chút thể diện: "Người trẻ tuổi không thể chỉ quan tâm đến vẻ ngoài mà không màng đến thời tiết. Nhìn anh trai cậu đi, mặc ấm biết bao!"
Giản Nhược Trầm đối diện với ánh mắt của Giang Hàm Dục, trong mũi phát ra một tiếng "ừm".
Giang Hàm Dục vừa bực mình vừa xấu hổ.
Cậu ta cúi đầu nắm lấy khuy kéo trên vạt áo, nhưng cắm vài lần vẫn không vào được. Nôn nóng đến mức mắt đã ầng ậng nước.
Vì sao chứ...
Rốt cuộc cậu ta đã để lộ sơ hở ở đâu sao?
Người anh trai ngây thơ lại ngu ngốc đó, từ khi nào lại quen được những người thông minh như vậy?
***
Giản Nhược Trầm thấy hắn kéo khóa mãi không xong, do dự một chút rồi vẫn cúi xuống, nhận lấy vạt áo từ tay Giang Hàm Dục, nhanh gọn gài lại khóa.
Quan Ứng Quân vẫn đang nghi ngờ cậu, giáo sư cũng ở bên cạnh, cậu không thể quá vô tình lúc này.
Hơn nữa...
Không thể dùng lỗi sai chưa xảy ra để phán xét người khác.
Bản chất của Giang Hàm Dục cũng chưa chắc đã là kẻ xấu.
Giản Nhược Trầm giúp cậu ta kéo cổ áo lên, dùng giọng điệu quen thuộc và dịu dàng hỏi: "Sao lại chờ tôi ở cổng trường?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Giang Hàm Dục nhất thời không phản ứng kịp, "Hả?"
Cậu ta ngơ ngác nhìn gương mặt Giản Nhược Trầm, chợt nhận ra một sự thay đổi vi diệu.
Quả thực đã khác trước rồi, chẳng lẽ là vì thừa kế một gia tài khổng lồ?
Nhịp tim Giang Hàm Dục đập loạn xạ, cảm giác xấu hổ và bất an dâng tràn.
Cậu ta nắm chặt viên ngọc trai đang rủ xuống trên cổ tay lẩm bẩm: "Em... em đến gọi anh về nhà."
"Giang Đình Công Quán không phải nhà của tôi."
Giản Nhược Trầm bình tĩnh nói: "Nơi đó không có chỗ cho tôi."
Giang Hàm Dục hoảng hốt, lập tức túm lấy tay cậu, giọng nói cao hơn: "Có chứ! Đợi Giang Vĩnh Ngôn về, em sẽ bảo chú ấy sửa sang lại phòng cho anh!"
Giản Nhược Trầm rũ mắt, nhìn xuống người trước mặt.
Đợi Giang Vĩnh Ngôn về?
Giang Hàm Dục không biết Giang Vĩnh Ngôn đã làm gì sao?
Theo luật, kẻ chủ mưu thuê người giết người và kẻ giết người sẽ cùng bị trừng phạt theo tội cố ý giết người.
Giang Vĩnh Ngôn dù không bị xử tử cũng sẽ phải chịu tù chung thân, ông ta căn bản không thể trở về.
Giang Hàm Dục ngẩn người, lúng túng buông tay ra.
Ánh mắt đó thật sự quá lạnh lẽo, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Giản Nhược Trầm nói: "Giang Hàm Dục, trước ngày hôm nay, cậu có ba năm để nói ra câu này."
Chân mày Quan Ứng Quân hơi nhướng lên, mắt hơi nheo lại.
Lý Trường Ngọc cũng có vẻ suy tư.
Giản Nhược Trầm tiến lên một bước, "Tuy rằng cậu không phải là con ruột của Giang Minh Sơn, nhưng ông ta lại cưng chiều cậu. Trong ba năm này, cậu có vô số cơ hội để thuyết phục Giang Minh Sơn mềm lòng."
Ánh mắt Giang Hàm Dục lảng tránh.
Gần 10 giờ sáng, cổng trường Đại học Hồng Kông đã có không ít sinh viên tụ tập chuẩn bị vào lớp.
Những người xung quanh bước qua lại, ôm sách vở trên tay, vừa đi vừa cười nói.
Nhưng Giang Hàm Dục cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cậu ta.
Tất cả mọi người đều đã nghe thấy những lời Giản Nhược Trầm nói.
Bọn họ có nghĩ rằng cậu ích kỷ không? Nếu những lời này truyền ra ngoài, để người trong trường biết được...
Giang Hàm Dục âm thầm siết chặt nắm tay.
Giản Nhược Trầm cố ý nói: "Tôi nghe nói, cậu được chẩn đoán mắc chứng xơ tủy, cần truyền máu, mà nhóm máu của chúng ta lại vừa vặn giống nhau, có đúng không?"
Vẻ mặt của Lý Trường Ngọc lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén như mũi kim đâm thẳng về phía Giang Hàm Dục.
"Không phải." Mặt Giang Hàm Dục tái mét, theo bản năng phản bác, "Không phải..."
Sao cậu ta có thể thừa nhận chứ?
Nếu ngay lúc này thừa nhận mình bị bệnh, chẳng phải sẽ công khai nói với mọi người rằng lý do cậu ta muốn Giản Nhược Trầm trở về chính là vì có mưu đồ khác hay sao?
Đôi mắt hạnh của Giang Hàm Dục mở to, cố gắng tìm kiếm trên người Giản Nhược Trầm cái bóng dáng yếu đuối, ti tiện, nịnh nọt và rụt rè của quá khứ.
Nhưng hoàn toàn không có.
Giản Nhược Trầm bây giờ lộ rõ vẻ sắc sảo và đầy khí thế, đôi mắt phượng hẹp dài tỏa ra vẻ sắc bén, không còn chút dịu dàng nào nữa.
Giang Hàm Dục hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh. Khi cúi mắt xuống, cậu ta chợt khựng lại, sững sờ nói: "Anh cắt móng tay rồi à?"
Quan Ứng Quân vừa châm điếu thuốc thứ hai sau khi hút xong điếu đầu tiên, nghe vậy liền liếc nhìn bàn tay của Giản Nhược Trầm.
Móng tay sạch sẽ, thon dài trắng trẻo, mảnh khảnh, khi ra ngoài có lẽ quên bôi kem dưỡng da tay nên mép móng có hơi bong tróc.
Giản Nhược Trầm nói: "Móng tay dài không tiện."
Gió đổi chiều, Quan Ứng Quân đổi vị trí, chuyển sang đứng ở phía xuôi gió, không để khói thuốc bay đến người khác.
Hắn hỏi: "Vậy sao trước đây không thấy bất tiện?"
Giản Nhược Trầm ung dung đáp: "Vậy thì phải hỏi Giang Hàm Dục rồi."
Trong lòng Giang Hàm Dục bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi rằng mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trước đây không cắt, là vì Lục Tiệm thích.
Mà sở thích của Lục Tiệm là do cậu ta nói cho Giản Nhược Trầm biết.
Khi đó Giản Nhược Trầm sẽ mua một bộ dụng cụ rẻ tiền mà đầy đủ, cẩn thận tỉa tót cho móng tay sạch sẽ xinh đẹp, lọ sơn dưỡng móng chỉ là hàng rẻ tiền ngoài chợ, mùi dầu sơn hắc nồng, khó ngửi vô cùng.
Nhưng bây giờ, Giản Nhược Trầm lại cắt sạch móng tay vốn đặc biệt để cho Lục Tiệm.
Giang Hàm Dục không thể hiểu nổi, nhưng qua khóe mắt, cậu ta phát hiện ánh nhìn của người đàn ông tuấn tú kia vẫn luôn dán chặt lên người Giản Nhược Trầm.
Trước đây không phải như vậy, trước đây ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ đặt lên người cậu ta.
Tại sao Giản Nhược Trầm không thể tiếp tục làm một cái bóng mờ nhạt như trước chứ?
Giang Hàm Dục không thể ở lại được nữa, ghen tị bốc lên ngùn ngụt.
Cậu ta quên mất mục đích ban đầu của mình, xoay người bỏ chạy, lao ra đường, vẫy một chiếc taxi.
Cậu ta muốn về nhà, muốn đi tìm Lục Tiệm!
Giản Nhược Trầm bình tĩnh nhìn chiếc taxi chở Giang Hàm Dục đi xa, sau đó quay lại, mỉm cười có chút áy náy với Lý Trường Ngọc: "Xin lỗi, để thầy chê cười rồi."
Đôi mắt và chân mày của cậu rũ xuống, ngữ điệu nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh đến mức có thể coi là thờ ơ.
Cậu càng bình tĩnh, Lý Trường Ngọc lại càng cảm thấy những gì cậu từng trải qua hẳn phải cay đắng đến cùng cực.
Lý Trường Ngọc giơ tay lên, an ủi vỗ nhẹ vào lưng Giản Nhược Trầm.
Chiếc áo phao bông phồng xẹp xuống hai chỗ.
Lý Trường Ngọc khẽ ho một tiếng, lại vỗ sang chỗ khác, vỗ cho phần áo bị xẹp trở lại bình thường.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Thầy Lý ra lệnh: "Quan Ứng Quân, lái xe."
Quan Ứng Quân không nói một lời, rút chìa khóa xe ra, lái một chiếc Toyota màu trắng đến.
Lý Trường Ngọc quen đường ngồi vào ghế sau.
Giản Nhược Trầm không tiện ngồi vào hàng ghế sau cùng, làm vậy sẽ khiến thanh tra cấp cao của tổ trọng án Tây Cửu Long trông như một tài xế.
Cậu kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái, vừa cài xong dây an toàn.
Quan Ứng Quân đã nhấn ga hết cỡ, vượt quá tốc độ quy định lao ra ngoài.
Giản Nhược Trầm nhìn vào gương chiếu hậu bên hông xe, thấy phần sơn bị trầy xước, rồi lại nhìn kim đồng hồ trên bảng điều khiển đang run rẩy, nuốt nước bọt, "Quan sir, đây... xe cũ à?"
Nếu là xe mới....
Cậu không dám tưởng tượng tay lái của hắn phải thế nào mới có thể tàn phá một chiếc Toyota đến mức này.
"Xe mới, vừa mới mua được nửa năm." Quan Ứng Quân chuyển số, tay lái khẽ đánh một cái, chiếc xe sượt qua lề đường, lao đi với một cú drift đẹp mắt.
Bánh xe rít lên một tiếng chói tai, Giản Nhược Trầm suýt bị hất vào cửa kính.
Cậu vội vươn tay giữ chặt dây an toàn, tay còn lại níu lấy tay quay cửa sổ, khó nhọc kéo kính xe lên giữa cơn lao vun vút.
Cửa kính kêu ken két, cuối cùng cũng lên đến đỉnh.
Giản Nhược Trầm: ...
Chiếc xe mới này, thật cũ kỹ quá mà.
Kỹ năng lái xe của Quan Ứng Quân thật sự quá kích thích.
Mùa hè thì còn đỡ, mùa đông thì hơi lạnh lẽo quá rồi.
Đến khi xe dừng lại ở nhà ăn Hoàng Ký, môi thầy Lý đã trắng bệch.
Ba người đi theo nhân viên phục vụ vào phòng riêng, bắt đầu gọi món.
Giản Nhược Trầm nghĩ đến chiếc Toyota bị hỏng tai mà không kịp sửa, cậu cảm thấy Quan Ứng Quân có lẽ cũng không giàu đến mức có thể mời được món cháo 4000 tệ một bát.
Cuối cùng, cậu không chọn cháo vi cá, chỉ gọi một tô mì nước vàng, giá 200 tệ, đúng bằng giá một gói thuốc lá của Quan sir.
Quan Ứng Quân liếc nhìn cậu một cái, cũng gọi một phần giống vậy.
Đợi Lý Trường Ngọc gọi một phần cơm chiên dứa thì hắn lại cầm thực đơn lên, chọn thêm ba phần chân cừu om tương và cánh gà nướng, sau đó bấm chuông gọi nhân viên phục vụ, đi theo cậu ta ra khỏi phòng riêng, không biết dặn dò chuyện gì.
Lúc quay về, hắn mang theo một chai rượu vang đỏ.
Khi món ăn được đưa lên, Giản Nhược Trầm nhìn khúc chân cừu còn lớn hơn cả mặt mình, bên cạnh còn đặt cả găng tay, cậu sững sờ không nói nên lời.
Cái này ăn kiểu gì?
Đây là cách bày món của một nhà hàng cao cấp sao?
Không phải nên thái ra rồi mới mang lên à?
Quan Ứng Quân thâm ý nói: "Cầm lên mà gặm."
Hắn đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của Lý Trường Ngọc, nhìn Giản Nhược Trầm vẫn còn đang do dự, suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Ăn xong, tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao Giang Vĩnh Ngôn lại mua hung thủ giết người, rồi đổ tội cho cậu."
Giản Nhược Trầm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Quan Ứng Quân.
Chỉ thấy người đàn ông kia ngồi thẳng lưng, khuỷu tay đặt trên mép bàn, hai tay đan vào nhau, ngón tay mở rộng, chạm đầu ngón tay vào nhau.
Vẻ mặt đầy tự tin.
Quan Ứng Quân nói: "Tôi đã thẩm vấn ra động cơ của Giang Vĩnh Ngôn rồi, nhưng theo quy định, tạm thời không thể tiết lộ."
Lý Trường Ngọc im lặng không nói.
Nếu Quan Ứng Quân có thể tuân thủ quy định, thì cũng không đến nỗi sau khi kết thúc nhiệm vụ nằm vùng khôi phục thân phận, đã bị cấp trên đá khỏi CIB về tổ trọng án...
Quan Ứng Quân nhướng cằm, tiếp tục nói: "Cậu ăn đi, coi như đã hỗ trợ điều tra. Nhân chứng hợp tác điều tra có thể được tiếp cận một số thông tin thích hợp."
Nghe nói những ai từng chỉnh cằm hoặc làm cả mặt thì không thể há miệng lớn, khi ăn phải cắn từng miếng nhỏ, nhai chậm rãi, kỹ lưỡng.
Hắn muốn xem thử.
Miệng của Giản Nhược Trầm, rốt cuộc có thể há lớn được không.