Edit: QuiinYue
***
Giản Nhược Trầm ngây người một lát.
Ống kính máy quay ghi lại rõ ràng ánh mắt lạnh nhạt đến mức gần như vô cảm của cậu khi giúp Hoắc Tiến Tắc lau nước mắt.
Sao thập niên 90 lại có camera quay rõ nét thế này?
Sớm biết sẽ bị ghi hình để nghiên cứu, khi cậu giăng bẫy lời nói thì đã diễn trọn vẹn hơn rồi.
Dù sao cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện xuyên không này, nhưng liệu Lý Trường Ngọc có cảm thấy cậu không chuyên nghiệp không?
Giản Nhược Trầm siết chặt túi quà trong tay, trên mặt hiện rõ vẻ hối hận. Trong tầm mắt thoáng qua, cậu bắt gặp khóe môi Quan Ứng Quân nở một nụ cười nhẹ.
Quan Ứng Quân mặc một chiếc áo len cashmere cổ chữ V màu xám nhạt khá rộng tay, phía dưới vạt áo lộ ra dây rút của chiếc quần thể thao thường ngày màu đen tuyền, chân đi một đôi giày thể thao màu xám xanh.
Gu ăn mặc nhạt nhẽo, nhưng trông lại càng có vẻ nguy hiểm hơn. Tạm thời không thể trêu vào...
Giản Nhược Trầm lặng lẽ dịch sang một bên, tạo khoảng cách xa thêm một chút.
Lý Trường Ngọc vừa xem xong đoạn ghi hình, thì thấy nhân vật chính trong màn hình đang lùi dần về phía cửa.
Hôm nay cậu thiếu niên ăn mặc rất chỉnh tề.
Chiếc áo phao bông trắng muốt bao bọc cơ thể cậu, trên mũ còn có một vòng lông xù mềm mại.
Nửa khuôn mặt cậu vùi trong cổ áo, từ mũi trở xuống đều bị phần cổ áo dựng lên che kín mít. Chỉ có phần trên khuôn mặt lộ ra đã bị hơi ấm trong phòng nhuộm đỏ.
Đôi mắt màu hổ phách mở to tròn xoe, đuôi mắt hơi cong lên, trong ánh mắt hiện rõ sự hối hận và kinh ngạc.
Nhìn qua là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sạch sẽ.
Lý Trường Ngọc và Quan Ứng Quân đều không lên tiếng.
Giản Nhược Trầm quyết định chủ động tấn công.
Cậu xách túi quà đi thẳng đến trước mặt, "Chào thầy Lý ạ, em là Giản Nhược Trầm. Em nghe nói thầy đang có kế hoạch mở một khoa mới về tâm lý tội phạm tại trường, hôm nay em đặc biệt đến để thăm hỏi."
Cậu đặt chiếc túi quà nhỏ xuống bên cạnh Lý Trường Ngọc, "Lần đầu gặp mặt, không biết thầy thích gì, nên em đã mua một món đồ trang trí nhỏ cho khay trà."
Giản Nhược Trầm giơ tay gãi nhẹ bên má, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Không biết sau khi xem đoạn ghi hình của em, thầy cảm thấy thế nào? Thật ra em rất hứng thú với những nội dung liên quan đến tâm lý tội phạm, nhưng vẫn chưa có cơ hội học tập một cách hệ thống. Bây giờ thầy mở khóa học này, em nghĩ nhất định phải nắm bắt cơ hội, tranh thủ lúc năm nhất chuyển chuyên ngành... Không biết em có đủ tư cách làm học trò của thầy không ạ~?"
Nhờ cuốn băng mà Quan Ứng Quân mang đến, cậu thậm chí không cần tự giới thiệu nữa.
Quả là cơ hội ngàn năm có một!
Quan Ứng Quân ngồi trên ghế sofa ở khu vực tiếp khách, cảm thấy cái âm cuối chữ "ạ~" lên giọng kia mang theo vẻ nịnh nọt rõ ràng.
Số tội phạm mà Lý Trường Ngọc từng gặp còn nhiều hơn số muối người bình thường ăn, ông nổi tiếng là thanh liêm, đã không ít nghi phạm muốn dùng tiền tài mua chuộc nhưng đều không thành công.
Ông sẽ dễ dàng bị lay động ư?
Lý Trường Ngọc cười híp mắt nhận lấy túi quà, mở ra nhìn, "Tượng trà nhỏ à, quả hồng?"
Giản Nhược Trầm nói: "Hồng sự như ý mà thầy, cầu mong may mắn ạ."
Lễ nghi ở Hồng Kông thiên về phong cách Anh quốc, hơn nữa Lý Trường Ngọc lại từ Mỹ về, hoàn toàn không theo lối khách sáo đẩy qua đẩy lại.
Ông mở quà ngay tại chỗ, xem xét một hồi, sau đó đặt món đồ vào chiếc khay trà tiện lợi trên bàn làm việc với vẻ yêu thích không rời.
Quan Ứng Quân: ...
Hắn nhìn Lý Trường Ngọc, nhắc nhở: "Thầy Lý, thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu."
Giản Nhược Trầm có quá nhiều điểm đáng ngờ, thật sự không thích hợp trở thành học trò của thầy.
"Để lát nữa."
Lý Trường Ngọc không ngẩng đầu lên, cầm bình đun nước nóng trong văn phòng lên đun, chuẩn bị lập tức thử dùng tượng trà nhỏ.
Ông lão gọi Giản Nhược Trầm: "Em ra ghế sofa ngồi đi, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết."
Thái độ khác biệt khá rõ ràng.
Giản Nhược Trầm cười gật đầu, đi về phía ghế sofa.
Khu vực tiếp khách chỉ có hai chiếc ghế sofa, trên tay vịn của chiếc ghế sofa đơn đang vắt một chiếc áo khoác da, bên cạnh lưng ghế còn đặt một chiếc cặp da cỡ giấy A4.
Vừa nhìn đã biết đó là chỗ ngồi cố định của Lý Trường Ngọc.
Giản Nhược Trầm không còn lựa chọn nào khác, đành phải ngồi cạnh Quan Ứng Quân.
Ghế sofa đôi không dài, phía trước còn có một bàn trà bằng kính.
Đôi chân dài của Quan Ứng Quân không thể duỗi thẳng, đành phải dang rộng chân.
Giản Nhược Trầm vừa ngồi xuống, đầu gối đã chạm vào chân của hắn, cái chạm nhẹ thoáng qua khiến cậu có chút không thoải mái.
Quan Ứng Quân nhíu mày kéo miếng đệm lưng ở phía sau ra, rồi ngồi lùi về sau một chút, miễn cưỡng kéo giãn khoảng cách.
Nhưng điều đó cũng chẳng có tác dụng gì, quần áo của Giản Nhược Trầm lại phồng phềnh, cậu co người trong sofa trông chẳng khác nào một đống bông mềm mại, vạt áo sát bên người hắn, hơi ấm cứ thế truyền sang.
Quan Ứng Quân cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, liền cho tay vào túi, sờ vào bao thuốc.
Giản Nhược Trầm nhìn thấu ngay, "Muốn hút thuốc à?"
Cậu vừa nghiêng đầu, mùi hương trên người Quan Ứng Quân lập tức bao trùm lấy cậu.
Mùi trà đen có tính hiện diện rất cao, dày đặc nhưng không hắc, trực tiếp len vào khoang mũi, cảm giác xâm lấn mạnh mẽ đến mức khó phớt lờ.
Giản Nhược Trầm không hiểu, "Anh không uống trà đen, nhưng trên người lại có mùi trà đen, tại sao vậy?"
Quan Ứng Quân vốn không định trả lời, nhưng khi Giản Nhược Trầm đặt câu hỏi, đầu cậu hơi nghiêng, khoảng cách lại càng gần hơn.
Trả lời đi, trả lời xong cái đầu kia sẽ quay lại thôi.
Giọng hắn trầm thấp, hờ hững nói: "Tôi hút thuốc lá hương trà đen."
Thảo nào có mùi trà đen. Quan Ứng Quân cũng khá giàu đấy chứ, một bao thuốc lá hương trà đen ít nhất cũng phải 200 đồng.
200 đồng của thập niên 90...
Giản Nhược Trầm đột nhiên nói: "Anh không phải cảnh sát của sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ đúng không?"
Quan Ứng Quân nhìn sang.
Hắn không đáp, bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Trong văn phòng chỉ còn tiếng máy điều hòa và tiếng Lý Trường Ngọc loay hoay với bình nước nóng.
Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng, "Sao cậu biết?"
"Vì Trần Vân Xuyên." Giản Nhược Trầm không chút do dự nói, "Trang phục và phụ kiện của một người có thể phản ánh đại khái môi trường sống và mức lương của họ. Lương ở đồn Cảnh sát Thâm Thủy Bộ có thể đủ để nuôi được một cô cảnh sát Trần thích mua quần áo mới, nhưng không thể nuôi nổi một cảnh sát ngày hút nửa bao thuốc lá trà đen."
Quần áo có thể mặc lâu, nhưng thuốc lá là đồ tiêu hao.
Lý Trường Ngọc vừa đun xong nước, bưng khay trà đến thì nghe thấy câu này, ông vui vẻ khen ngợi, "Không tệ, nhìn một biết mười. Quan Ứng Quân là đội trưởng tổ trọng án của sở cảnh sát khu Tây Cửu Long."
Giản Nhược Trầm đứng dậy giúp Lý Trường Ngọc bày khay trà, thuận miệng khen: "Vậy thì giỏi thật."
Quan Ứng Quân không hề tiếp chuyện, nhíu mày nói: "Chú Lý."
Sao lại trực tiếp tiết lộ thân phận của hắn chứ?
Giản Nhược Trầm vốn đã có chút đề phòng với hắn.
Vừa nói ra chức vụ, làm sao còn có thể thăm dò nữa?
Lý Trường Ngọc rót một tách trà đặt trước mặt Quan Ứng Quân, "Ba đoạn ghi hình chú đều xem rồi, không có vấn đề gì. Cháu đó... bệnh đa nghi nặng quá."
Ông lão thở dài, khuyên nhủ hết lời, "Chú biết là do cháu từng làm nội gián một thời gian nên mới thành ra như vậy. Nhưng nhiệm vụ của cháu đã kết thúc rồi, cuộc sống thường ngày vẫn nên sống như người bình thường chứ."
Giản Nhược Trầm lặng lẽ vểnh tai, chuẩn bị hóng hớt chút bí mật.
"Thôi bỏ đi, chú Lý." Quan Ứng Quân chậm rãi nhấp hết trà xanh trong chén, đứng dậy rút cuộn băng ra khỏi máy chiếu, rồi cầm lấy chiếc áo khoác.
"Chú Lý, chuyện ghi hình cứ tạm thời vậy đã. Chuyện đến tổ trọng án Tây Cửu Long làm cố vấn tâm lý tội phạm, chú suy nghĩ thế nào rồi?"
Giản Nhược Trầm nhìn Quan Ứng Quân rồi lại nhìn Lý Trường Ngọc, hai người này chắc có quan hệ không hề tầm thường.
Nhưng dù muốn nhờ người quen giúp đỡ, ít ra cũng phải có chút thành ý chứ.
Nếu là cậu, chắc chắn sẽ mang theo một cân trà ngon.
Chỉ nói bằng miệng, có hy vọng cũng biến thành không hy vọng.
Hơn nữa, Lý Trường Ngọc đã từ bỏ chức vụ ở Mỹ để về Hồng Kông làm giảng viên, rõ ràng là không còn hứng thú với công việc trong sở cảnh sát.
Nếu không thì sao ông ấy không ở lại Mỹ tiếp tục làm việc?
Quả nhiên, Lý Trường Ngọc xua tay, "Chú muốn dạy học. Ở trong nước, lĩnh vực tâm lý tội phạm còn chưa phát triển, trong khi nước ngoài đã đi trước quá xa. Đây là lúc cần đào tạo nhân tài."
Quan Ứng Quân nói thẳng: "Trong nước không chú trọng đến tâm lý tội phạm, cơ hội việc làm cũng chẳng mấy khả quan. Ngoại trừ tổ trọng án Tây Cửu Long của chúng cháu, không sở cảnh sát nào chịu đi bước này, tự dưng trả thêm lương cho một người."
Hắn dừng lại một chút, "Chú Lý, có thể chú sẽ không tuyển được sinh viên đâu."
Lý Trường Ngọc cũng không tức giận, ông nhìn về phía Giản Nhược Trầm, hất cằm ra hiệu: "Chẳng phải đã có đây sao?"
Mắt Giản Nhược Trầm sáng lên, trên mặt tràn ngập ý cười, "Thầy Lý, thầy nhận em rồi ạ?"
Cậu dùng hai tay cầm chén trà, lại rót cho Quan Ứng Quân một chén, cố ý nói: "Còn phải cảm ơn Quan sir đã đưa băng ghi hình cho thầy Lý xem nữa."
Quan Ứng Quân: Hừ, cố tình chọc tức hắn à?
Hắn nhìn vào đôi mắt hồ ly đang ánh lên ý cười của cậu thiếu niên, nhận lấy tách trà, ngửa đầu uống cạn.
Dù bị dò xét hết lần này đến lần khác, nhưng Giản Nhược Trầm vẫn có thể ung dung bình tĩnh như vậy, tâm tính quả thật không tầm thường.
Mới có 19 tuổi...
Lý Trường Ngọc nói với Quan Ứng Quân: "Giản Nhược Trầm kiến thức rộng, nền tảng cũng không tệ. Không phải cháu đang tìm một cố vấn sao? Nhận cậu ấy vào đi. Chú sẽ dạy dỗ cậu ấy thật tốt để cháu dùng. Như vậy, chú hoàn thành nguyện vọng dạy người, mà tổ trọng án Tây Cửu Long của các cháu cũng có cố vấn."
Quan Ứng Quân vốn định từ chối.
Nhưng nghĩ lại, Giản Nhược Trầm tuy rằng toàn thân đầy nghi vấn, nhưng quả thực có chút tài cán. Chỉ riêng kỹ thuật thẩm vấn của cậu ta thôi, cả Tây Cửu Long không ai sánh bằng.
Hiện tại, tình hình Hồng Kông đang hỗn loạn, long xà trộn lẫn, đúng là thời điểm rối ren nhất.
Hắn bận công việc, không thể suốt ngày theo dõi Giản Nhược Trầm, nhưng cũng không thể để mặc không quản.
Suy đi tính lại, giữ người bên cạnh để tiện quan sát vẫn là cách tốt nhất.
Trước tiên cứ xem thử, rốt cuộc Giản Nhược Trầm có phẫu thuật thẩm mỹ đổi mặt hay không đã.
Trước đó hắn đã hỏi dì, cách tốt nhất để kiểm chứng có phẫu thuật thẩm mỹ hay không chính là xem cách người ta ăn.
Người đã phẫu thuật toàn bộ khuôn mặt không thể dùng cơ mặt để làm quá nhiều động tác, khi nhai thức ăn quá lớn sẽ rất không tự nhiên.
Hắn muốn xem dáng vẻ Giản Nhược Trầm ăn cơm.
Quan Ứng Quân liếc nhìn đồng hồ, "Chú Lý, đói bụng chưa? Đi Hoàng Ký ăn điểm tâm sáng không? Cháu mời."
Nói xong, hắn lại nhìn sang Giản Nhược Trầm, "Cậu cũng đi, coi như tiệc bái sư."
Giản Nhược Trầm hừ một tiếng nho nhỏ, "Anh đã nói là tiệc bái sư rồi, sao có thể để anh mời khách được?"
Nếu không phải nhận ra Quan Ứng Quân chẳng buồn chơi trò nhân tình xã giao, cậu đã nghĩ người này cố tình gài bẫy mình rồi.
Lại còn đề nghị đến Hoàng Ký đắt đỏ nhất!
May mà bây giờ cậu siêu giàu, không thì đã muốn đấm cho Quan Ứng Quân hai phát.
Quan Ứng Quân khoác áo gió, đứng trong phòng điều hòa mới vài phút mà lưng đã đổ đầy mồ hôi.
Hắn khàn giọng nói: "Coi như tôi làm cầu nối, nếu không có băng ghi hình tôi đưa đến, chú Lý cũng chẳng thu nhận học trò nhanh như vậy. Cậu rót trà mời tôi rồi, tất nhiên tôi phải mời lại bữa cơm."
Giản Nhược Trầm: ...
Thế giới này lại có người mặt dày vô sỉ đến thế sao?
Bảo sao trong phim Hồng Kông có lưu manh nói: "Có một số cảnh sát, cởi bỏ cảnh phục ra, mặc thường phục vào, làm việc còn lưu manh hơn cả lưu manh."
"Được thôi." Giản Nhược Trầm quấn chặt khăn quàng cổ màu vàng nhạt, trầm giọng nói, "Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
Lý Trường Ngọc xúi giục: "Đúng vậy, đến đó thì gọi cháo vi cá trước, ăn cho nó không có tiền mua thuốc luôn."
Quan Ứng Quân ra khỏi tòa nhà văn phòng, móc từ trong túi ra điếu thuốc lá trà, ngậm vào miệng, quẹt một que diêm châm lửa.
Làm cảnh sát điều tra, ngày nào cũng lao tâm khổ tứ, hút thuốc để tỉnh táo là chuyện bình thường.
Một cơn gió lạnh thổi làn khói đến trước mặt Giản Nhược Trầm.
Quan Ứng Quân vẩy tay dập tắt que diêm, vung tay xua đi làn khói đang bay đến trước mặt Giản Nhược Trầm, vừa đi vừa nói: "Xe tôi đậu ở cổng chính trường các cậu, phải đi một đoạn."
Giản Nhược Trầm nhét hai tay vào túi áo, "Ừm."
Lý Trường Ngọc giục: "Lạnh cóng cả người rồi, mau đi thôi."
Giản Nhược Trầm mặc đồ dày, lớp trong lớp ngoài, đi đường trông như một viên kẹo bông đang lắc lư trong gió.
Tóc và quần áo của cậu đều trắng, làm cho chiếc khăn quàng cổ vàng nhạt càng thêm nổi bật.
Nổi bật đến nỗi Giang Hàm Dục đứng ở cổng trường, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy màu vàng nhạt này.
Mềm mại mà ấm áp.
Ánh mắt Giang Hàm Dục lướt qua người đàn ông cao lớn đang hút thuốc đứng bên cạnh Giản Nhược Trầm, tiến lên một bước, "Anh."
Giọng nói của cậu ta không lớn không nhỏ, âm điệu còn chưa kịp bay xa đã rơi xuống đất vì gió lạnh.
Giản Nhược Trầm không nghe thấy.
Giang Hàm Dục đành phải chạy đến trước mặt Giản Nhược Trầm, chắn đường đi của cậu, "Anh Nhược Trầm."
Giản Nhược Trầm dừng bước, ngẩng đầu nhìn.