Sáng sớm, giọng nói lạnh nhạt.
Tần Minh Viễn xuống giường, tiến vào phòng tắm rửa mặt.
Tiếng nước vang lên.
Tô Miên buồn ngủ tới mức ngủ gà ngủ gật trên giường, khi mở mắt ra lần nữa, Tần Minh Viễn đã áo mũ chỉnh tề xuất hiện trước mặt cô, vẫn là gương mặt không chút gợn sóng kia, dùng ánh mắt soi xét nhìn cô.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, buổi tối Tô Miên chỉ mặc một chiếc váy ngủ thắt đai làm từ lụa tơ tằm mỏng manh. Lúc này cô ngồi ôm chăn, tấm rèm đã được kéo ra, một vài tia sáng mặt trời đang nhảy nhót trên bờ vai và cần cổ trắng nõn mịn màng của cô.
Mái tóc xoăn buông xõa, vài sợi tóc nghịch ngợm rủ xuống xương quai xanh, hơi cuộn lại.
Đai váy màu đỏ tôn lên làn da trắng như bông tuyết ngoài cửa sổ.
Cô mềm giọng gọi một tiếng: “Ông xã?”
Tần Minh Viễn im lặng thu hồi tầm mắt, hỏi: “Đang xem tạp chí thời trang?”
Tô Miên chỉ cảm thấy vấn đề này có chút khó hiểu, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, nói: “Em đọc sách báo trước khi đi ngủ.”
“Trang mười hai, hình thứ ba.”
Trong giọng điệu của anh rõ ràng mang theo vẻ giễu cợt: “Nhà họ Tô của cô dạy dỗ con gái như thế sao? Thẩm mỹ của cô có xứng với hai chữ danh viện (*) không? Chiếc áo khoác ngày hôm qua năm ngoái đã mặc rồi. Nhà họ Tần chúng tôi ngược đãi cô hay là đối xử khắc nghiệt với cô? Chiếc áo khoác đã mặc một lần rồi cô còn dám mặc lại lần thứ hai? Là tôi không cho cô đủ tiền tiêu hay thế nào?”
(*) Danh viện dùng để chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
“Em……”
“Đừng để tôi nhìn thấy chiếc áo khoác không có thẩm mỹ kia nữa.”
Tô Miên còn chưa kịp nói câu nào, Tần Minh Viễn đã nhấc đôi chân dài, rời khỏi phòng ngủ.
Cả gương mặt của cô tức giận căng phồng thành con cá nóc.
Thật sự nhịn không nổi nữa rồi, cô lấy điện thoại gọi cho Đường Từ Từ.
“Mẹ kiếp! Đây là tiếng người sao?”
“Cái gì gọi là nhà họ Tô của cô dạy dỗ con gái như thế sao? Tớ mặc thế nào anh ta quản được chắc? Đã quản rộng như vậy sao không tới Nam Cực quản chim cánh cụt ị phân đi?”
“Phải, nhà họ Tô của tớ không nhiều tiền như nhà họ Tần bọn họ! Không gia giáo bằng nhà họ Tần bọn họ! Nhưng ít nhất tớ biết làm người như thế nào!”
“Chiếc áo khoác cao cấp kia nằm trong bộ sưu tập của nhà V vào năm ngoái! Phiên bản giới hạn! Mười tám vạn một chiếc! Nhà giàu số một thì ghê rồi! Có thể tùy tiện ném tiền ra ngoài cửa sổ như vậy sao! Đây cũng không phải lễ phục! Tớ mặc hai lần thì làm sao?”
“Không có thẩm mỹ? Anh ta mới là người không có thẩm mỹ! Ngày hôm qua trên Weibo, những người khen ngợi tớ lên trời cao không tới một vạn thì cũng có năm ngàn!”
……
Điện thoại của Tô Miên nhận được tin nhắn.
Ngân hàng thông báo tài khoản của cô đã tăng thêm hai mươi vạn.
Nội dung chuyển khoản: Tiền mua quần áo.
Lửa giận của Tô Miên dâng cao ngùn ngụt.
“Tên điên Tần Minh Viễn này dám làm nhục tớ! Dùng hai mươi vạn làm nhục tớ! Anh ta dám gửi cho tớ hai mươi vạn! Bảo tớ đi mua quần áo! Anh ta bị bệnh sao? Có bản lĩnh thì mỗi ngày gửi cho tớ hai mươi vạn đi! Bốn tháng mùa đông, 120 ngày, mỗi ngày một chiếc áo khoác, hai ngàn bốn trăm vạn.”
Đường Từ Từ yếu ớt nói: “…… Nếu vậy tớ sẵn sàng để hai mươi vạn làm nhục.”
Tô Miên: “Cậu có chút cốt khí nào không thế?”
Đường Từ Từ nói: “Cái kia, bảo bối, chúng ta đổi một góc độ khác để suy nghĩ, điều này chứng minh chồng cậu rất quan tâm tới cậu, ngay cả tớ còn không nhớ năm ngoái cậu từng mặc chiếc áo khoác cao cấp của nhà V, nhưng chồng cậu lại nhớ rõ! Chuyện này cho thấy điều gì? Anh ta rất chú ý tới cậu nha!”
Tô Miên: “Hừ, anh ta cố tình bới lông tìm vết, bắt lỗi tớ! Một chi tiết nhỏ như vậy cũng nhớ kỹ, hơn nữa còn có thể nhớ rõ lâu như thế, qua một năm rồi mới lôi chuyện này ra nói, sáng sớm tinh mơ đã hung hăng đánh vào mặt tớ, đó không phải bới lông tìm vết thì là cái gì? Rõ ràng anh ta ghi hận trong lòng, chờ cơ hội túm được bím tóc của tớ……”
Đường Từ Từ: “Lời cậu nói cũng rất có lý……”
Tô Miên: “Chân gà lớn!”
Đường Từ Từ: “Tên đàn ông thúi!”
Tô Miên: “Tên đàn ông chó má!”
Đường Từ Từ: “Tra nam!”
Tô Miên: “Đồ xấu xa!”
Đường Từ Từ: “Đồ khốn nạn!”
Tô Miên: “Trai thẳng như sắt thép!”
Đường Từ Từ: “Nói anh ta thẳng như sắt thép là xúc phạm những người đàn ông khác!
Trút giận xong.
Tô Miên nói: “Ồ đúng rồi, chân gà lớn tên đàn ông thúi tên đàn ông chó má tra nam đồ xấu xa đồ khốn nạn nói anh ta thẳng như sắt thép là xúc phạm những người đàn ông khác - Tần Minh Viễn bảo tớ chọn mua quần áo dựa theo bức ảnh trong tạp chí thời trang, trái lại tớ muốn nhìn xem thẩm mỹ của anh ta……”
Nói xong, Tô Miên mở đến trang thứ mười hai trong quyển tạp chí.
Ánh mắt dừng lại trên bức hình thứ ba.
Đóng băng.
Đường Từ Từ: “Hả? Quần áo gì? Để tớ thưởng thức tính thẩm mỹ của ảnh đế.”
Tô Miên: “Phong cách bà thím.”
Người mẫu Âu Mỹ dáng người cao gầy mặc một chiếc áo khoác lông dài tới lòng bàn chân, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một cái đầu.
Tần Minh Viễn quả nhiên là trai thẳng.
Người Châu Á dáng người nhỏ xinh như cô mặc chiếc áo này đi ra ngoài, có khác gì chiếc chăn đi bộ không?
…
Cơn phẫn nộ thôi thúc nguồn cảm hứng trong người Tô Miên chạy khắp nơi.
Cô vung bút lên vẽ, mất hai ngày liên tiếp để cập nhật chương mới nhất cho bộ truyện tranh.
Trời đông giá rét, bông tuyết bay tán loạn.
Lục Huy rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài một nhóm phóng viên truyền thông, mang theo súng dài và đại bác ngắn ân cần hỏi thăm ảnh đế. Lục Huy khéo léo trả lời các vấn đề của giới truyền thông, cuối cùng bày tỏ lòng biết ơn tới người vợ Ôn Tố đã chăm sóc anh trong suốt nửa tháng qua.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lục Huy hắt xì một cái.
Trợ lý của Lục Huy ôm tới một chiếc áo khoác lông.
Sau khi Lục Huy trả lời phỏng vấn xong, Ôn Tố đưa áo khoác cho Lục Huy.
Chiếc áo khoác dài tới mắt cá chân, thoạt nhìn ấm áp lại nhẹ nhàng.
Lục Huy khoác áo lên người, còn chưa đi được hai bước, chiếc áo đã tuột xuống, một chân anh dẫm lên, cả người ngã chổng vó.
Hình ảnh cuối cùng của chương truyện dừng lại trong tiếng xương cốt đứt gãy thê thảm.
Tô Miên lập tức đăng tải lên mạng.
Không tới năm phút sau, phía dưới đã có người bình luận.
【 Ha ha ha ha ha ha đây là bộ truyện tranh kỳ lạ nhất mà tôi từng đọc! Rõ ràng không có cốt truyện gì cả, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lục cặn bã phải nhập viện là tôi lại cảm thấy vô cùng phấn khích. 】
【 Chúa ơi! Vì sao vừa mới xuất viện, Lục cặn bã lại tiếp tục bị đẩy vào bệnh viện rồi? Lúc trước tốt xấu gì cũng được đi dạo một vòng ở nơi khác! Lần này trực tiếp ngã trước cổng bệnh viện luôn ha ha ha! 】
【 Cười chết mất! Tác giả quá lợi hại! Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, nguyên nhân Lục cặn bã phải nhập viện lại bởi vì anh ta dẫm vào áo khoác của mình ha ha ha ha! 】
【 Tôi cược một thùng que cay! Lần sau Lục Huy sẽ ngã trong WC! Sau đó bị chấn động não! 】
【 Theo tôi cảm thấy Lục Huy mang quá nhiều ánh hào quang của nhân vật chính! Mạch truyện đã kéo dài nửa năm, chịu đủ các loại vết thương nhưng anh ta vẫn có thể tung tăng nhảy nhót! 】
【 Rất xin lỗi! Xin tác giả hãy nhận lấy một lạy của tôi! Đây chính là bộ truyện tươi mát mới mẻ nhất trong số những bộ truyện tình yêu ngọt ngào của tổng tài, hay một vị hoàng đế máu chó nào đó đang tràn lan khắp nơi như hiện nay! Cuộc sống ra vào bệnh viện của ảnh đế và bản lĩnh mắng chửi người của nữ chính quá ảo diệu! Đã đọc một lần sẽ không nhịn được mà muốn đọc lần thứ hai! 】
【 Thổ lộ tình cảm với Kẹo Bông Gòn! 】