Hai giờ sáng.
Tô Miên không nghĩ tới giờ này mà chân gà lớn Tần Minh Viễn còn trở lại.
Số lần anh trở về Tử Đông Hoa có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trước kia Tần Minh Viễn bận rộn công việc, sau khi tiến vào đoàn phim, trừ phi ông cụ Tần yêu cầu trở về ăn cơm tỏ lòng hiếu kính, nếu không anh sẽ không bước chân vào biệt thự Tử Đông Hoa nửa bước.
Không cần đối diện với gương mặt vui buồn thất thường đó, cô cũng cảm thấy vui vẻ tự do.
Thoạt nhìn bên ngoài, ảnh đế Tần trông có vẻ thuần khiết tao nhã như một người quân tử, nhưng bên trong lại là một tên bệnh tâm thần vui buồn thất thường vô cùng bắt bẻ. Nếu vào bệnh viện tâm thần, chắc chắn có thể chen chân vào top 3 bảng xếp hạng người bệnh biến thái nhất.
Tô Miên hoàn toàn không đoán được lý do trở về của Tần Minh Viễn.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Trên tay Tần Minh Viễn vắt một chiếc áo khoác, chiếc áo sơ mi trắng trên người vô cùng gọn gàng, ngay cả một nếp nhăn cũng không có. Có lẽ vì hơi nóng, anh kéo cà vạt, sau khi khẽ buông lỏng, anh cởi chiếc cúc thứ nhất trên cổ áo sơmi, để lộ ra nửa phần xương quai xanh.
Một nửa gương mặt của anh ẩn giấu sau cánh cửa, ánh mắt không hề gợn sóng.
Vô cớ sinh ra cảm giác cấm dục.
Mặt anh không biểu cảm nhìn Tô Miên.
Tô Miên nửa kinh ngạc nửa thẹn thùng nói: “Ông xã, sao anh lại trở về giờ này? Không phải ngày mai anh còn cảnh quay sao?”
…… Tên đàn ông chó má, anh có biết hai chữ gõ cửa viết như thế nào không?
…… Bàn tay chân gà của anh, ngày mai sẽ bị dây thép cắt đứt!
Nhiệt độ nước hơi nóng.
Da thịt trắng nõn của Tô Miên hơi phiếm hồng, đôi mắt trong veo ướt át, dưới hơi nước mờ mịt, trông có vẻ yếu đuối đáng thương.
Tần Minh Viễn lại kéo cà vạt, giọng điệu lạnh lùng: “Bớt tìm trợ lý hỏi thăm chuyện của tôi đi, làm tốt bổn phận Tần phu nhân……” Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ngón trỏ gõ nhẹ, âm thanh trầm thấp thêm vài phần: “Cho cô nửa tiếng.”
Nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Tô Miên một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Tô Miên hít sâu một hơi, tự dặn lòng không cần so đo với bệnh nhân tâm thần.
Vì báo ơn, vì báo ơn, vì báo ơn.
Vì hơn hai mươi năm ân tình!
Cô rót nửa ly soda chanh bỏ thêm vài viên đá, sau đó lập tức rời khỏi bồn tắm, đi sang nửa bên kia của phòng tắm để tắm rửa lại, lau khô thân thể rồi lững thững bước lên phòng ngủ trên tầng hai.
Kết hôn với Tần Minh Viễn hơn một năm, đại khái cô đã thăm dò được một số phương diện.
Người như Tần Minh Viễn, quyền lợi của người chồng trong cuộc hôn nhân, anh chưa bao giờ để uổng phí.
Số lần trở về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần trở về, anh nhất định sẽ sử dụng quyền lợi của mình.
Sau khi Tô Miên tiến vào phòng ngủ, Tần Minh Viễn đã mặc bộ đồ ngủ màu lam nằm trên giường, trong tay đang cầm cuốn tạp chí thời trang, chính là cuốn tạp chí cô đọc vào tối hôm qua trước khi đi ngủ.
Hiển nhiên anh vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn hơi ướt.
Trong phòng chỉ bật chiếc đèn ngủ cạnh đầu giường, ánh sáng mờ nhạt hắt lên các đường nét rõ ràng trên gương mặt anh, càng hiện ra vẻ thâm thúy.
Gương mặt được ngàn vạn thiếu nữ hô to “Tôi muốn” trên Weibo, giờ phút này đang ngẩng đầu, móc tay gọi cô: “Lại đây.” Trong giọng nói mang theo chút khàn khàn, thiếu đi sự lạnh nhạt ban ngày.
Tô Miên hiểu rõ các thói hư tật xấu của đàn ông.
Vào thời điểm này, tất nhiên người đàn ông muốn được đáp ứng nhu cầu, một khi hết thời gian, ngay cả thánh nhân cũng sẽ trở mặt không nhận người.
Tô Miên coi mình như một cái cổ vịt.
Tô Miên vốn định nhập vai, trong đầu đếm cổ vịt cay, nhưng cứ đang đếm lại bị ngắt quãng, cuối cùng cô dứt khoát không đếm nữa, tập trung thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
Trên người anh có mùi rượu.
Sau đó Tô Miên buồn ngủ không chịu được, trước khi mơ màng nhắm mắt lại, cô mơ hồ nhận ra một điều -- Chân gà vừa uống rượu vào sẽ nghĩ tới chuyện dâm dục!
Ngày hôm sau, thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, Tô Miên mệt mỏi ngáp dài, hai mắt nhập nhèm vươn tay tắt đồng hồ báo thức, trong đầu tràn ngập ký ức màu hồng đêm hôm qua.
Người như cô tất nhiên sẽ không cảm thấy ngượng ngùng, điểm bất mãn duy nhất chính là quá mệt mỏi. Mỗi lần Tần Minh Viễn trở về, ngày hôm sau khi cô tỉnh lại đều cảm thấy xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh, trong tiểu thuyết không hề quá mức khi so sánh giống như bị xe nghiền qua. Có lẽ người khác chỉ bị chiếc xe bình thường nghiền qua, còn cô thì bị chiếc xe Rolls-Royce Phantom phiên bản dài hơn liên tục nghiền qua nghiền lại.
Đêm hôm qua trước khi đi ngủ, hai người quên kéo kín rèm, hiện tại mới sáu giờ sáng, ánh sáng từ bên ngoài đã lọt vào phòng.
Dường như chiếc Rolls-Royce Phantom Tần Minh Viễn đang mơ thấy ác mộng, anh khẽ chau mày.
Tô Miên chống nửa người ngồi dậy, thưởng thức cơn ác mộng của chân gà.
…… Không thể không nói, diện mạo của người này rất đẹp mắt, mặc dù đang cau mày trong lúc ngủ mơ nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui. Trong bộ phim đầu tay nổi tiếng “Kim cung” của anh, có một cảnh quay cận mặt lúc ngủ, được đông đảo người hâm mộ cho rằng đó là một thoáng kinh hồng(*), đồng loạt la hét muốn hiến thân! Cả mặt trước mặt sau đều có thể! Mỗi lần cô nhìn thấy bình luận như vậy đều cười lạnh trong lòng, đừng dại dột! Cho dù là đồng ruộng thì cũng có thể bị cày nát!
(*): Ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai
Anh cau mày càng ngày càng chặt, hiển nhiên là mơ thấy cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Tô Miên hơi mỉm cười.
…… Đừng tỉnh dậy.
Tuy nhiên khi cô vừa nhủ thầm như vậy, Tần Minh Viễn đột nhiên duỗi tay ra, ấn đầu cô vào trong ngực.
Cô có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh, thình thịch thình thịch gần sát bên tai.
Anh ôm chặt lấy cô, lực tay rất mạnh.
Tô Miên muốn giãy ra, nhưng không thoát được, đành phải giống như một con sâu lông, nỗ lực bò lên trên, cuối cùng cũng chui được vào hõm vai của anh, tìm thấy không gian để hít thở.
Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, duỗi tay tách bàn tay của Tần Minh Viễn đang giữ chặt eo mình ra.
Tách từng ngón một.
Sau khi đã tách đủ năm ngón, cô lăn về phía bên phải, nhưng còn chưa kịp lăn ra khỏi vòng tay của anh, bàn tay to kia đã hợp lại, kéo cô trở về lồng ngực. Cái ôm lần này còn chặt hơn lần trước, như thể túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong cơn ác mộng.
Trước đó không lâu Tô Miên mới bị Rolls-Royce Phantom nghiền qua nghiền lại, mấy tiếng sau đồng hồ báo thức đã vang lên, cô căn bản không ngủ đủ giấc, lúc này thật sự không có sức lực.
Cô trợn trắng mắt, ngửa cổ trừng mắt nhìn anh.
Từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy đường cong xương hàm tuyệt đẹp của anh, trong lòng yên lặng đếm ngược. Vài phút sau, đồng hồ báo thức lại vang lên, cô nhắm mắt, giả vờ như không nghe thấy, nhân tiện vươn tay đặt trên người anh.
Không lâu sau, cuối cùng người đàn ông bên cạnh cô cũng có động tĩnh, cánh tay dài vươn tới, vuốt màn hình di động của cô, tắt chuông báo thức.
Tiếp theo là một khoảng lặng ngắn ngủi.
Ngay sau đó, Tần Minh Viễn không chút lưu tình đẩy Tô Miên sang một bên, mơ hồ có vài phần ghét bỏ. Ảnh hậu Oscar Tô Miên ra vẻ mới tỉnh dậy, dụi đôi mắt mông lung buồn ngủ, giọng nói mềm mại: “Ông xã, anh nên xuất phát tới đoàn phim rồi, lát nữa đến giờ cao điểm sẽ kẹt xe đó.”
“Ừ, biết rồi.”