Edit: Min
 

Thiếu niên kia cũng rất sợ Trương Giản Lan, nhưng lại không nỡ buông Ngọc Hành.

Ngọc Hành không ngoan, vẫn luôn ở trong lòng ngực cậu ta lộn xộn, muốn đi tìm chủ nhân của mình. 

Thiếu niên tỏ vẻ không vui, ánh mắt đầy u oán.

Trong mắt Kỳ Dụ, ánh mắt đó chẳng khác nào phiên bản Trương Giản Lan Plus thanh xuân. 

Một kẻ biến thái còn chưa đủ, lại cho y thêm một kẻ nữa. 

Kỳ Dụ thật sự không hiểu thanh kiếm này rốt cuộc có sức hút gì mà khiến hai người này si mê đến thế.

“Ngọc Hành, quên sư thúc của ngươi đi, theo ta, ta mới là chủ nhân phù hợp nhất của ngươi.” Thiếu niên vừa nói vừa dùng đầu cọ vào chuôi kiếm, “Sư thúc tuy lợi hại, nhưng hắn đã già rồi, không thể cho ngươi sức mạnh ngươi muốn. Ta còn trẻ, toàn thân đều tràn đầy sức sống.” 

Khoan đã........ Thằng nhóc này đang nói gì vậy? Sao nghe có vẻ sai sai thế?

Còn đang băn khoăn, thiếu niên bỗng nhiên cúi đầu đầy tình ý, thè lưỡi định liếm lên thân kiếm. Điều này khiến Kỳ Dụ hoảng hốt đến mức lập tức biểu diễn một màn phóng vút đi, thoát khỏi lòng ngực thiếu niên, bay thẳng về phía Trương Giản Lan.

Trong lúc luống cuống, lưỡi kiếm vô tình cứa trúng lưỡi thiếu niên, khiến cậu ta đau đến kêu lên một tiếng. Sau đó, cậu ta liếm máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Kỳ Dụ đang rời đi, khẽ cười một tiếng. 

Kỳ Dụ từ trên trời đáp xuống, căn chuẩn rơi vào trong cái sọt của Trương Giản Lan.

Trương Giản Lan hơi sửng sốt, thấy đó là Ái Kiếm của mình, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu lại đôi chút.  

Hắn nói: “Vợ của ta, ngươi theo đến đây làm gì? Ta muốn đến quặng mỏ, nơi đó cây độc rất nhiều, khí bẩn quá nặng, để tránh linh chất của ngươi bị hao tổn, nên không thể mang ngươi theo.” 

Nói xong, hắn định lấy Kỳ Dụ ra khỏi sọt.

Kỳ Dụ vẫn còn hoảng hốt sau khi bị tên tiểu biến thái kia làm kinh sợ, nhất quyết không chịu rời khỏi cái sọt, mặc kệ Trương Giản Lan cố gắng thế nào, y vẫn cứ trốn sâu vào bên trong, tránh né đủ mọi cách.

"Vợ của ta?" Trương Giản Lan gọi thêm một tiếng.

Ngọc Hành không có phản ứng gì, nhưng lại có tiếng người khác nói chuyện vang lên, đó là một giọng nói trong trẻo của thiếu niên, ngữ khí vô cùng cung kính: “Mặc Ly bái kiến Trương sư thúc.”

Nghe thấy giọng nói này, Kỳ Dụ giật mình: “Là tên tiểu biến thái đó!”

Khoan đã, vừa rồi cậu ta nói tên là gì? Mặc Ly? Lẽ nào....... Là Sở Mặc Ly?

Trương Giản Lan nhìn thấy thiếu niên, lập tức nhíu mày: “Ngươi tại sao lại ở đây?”

Sở Mặc Ly nâng hai tay, cung kính dâng lên một lọ đan dược: “Phụng mệnh sư tôn, đệ tử đến đưa đan dược giúp sư thúc điều hòa tâm cảnh.”

“Ừ.” Trương Giản Lan nhận lấy, lạnh nhạt đáp, “Trở về đi.” 

Ánh mắt Sở Mặc Ly thoáng lướt qua giỏ tre đựng Ngọc Hành, khóe môi khẽ nhếch, cười nhẹ, nụ cười có phần đáng yêu.

“Sư thúc, thanh kiếm này của ngài có phẩm chất thật sự xuất sắc. Có thể cho Mặc Ly ngắm nhìn một chút được không?”

Nói rồi, cậu ta đưa tay định chạm vào Ngọc Hành. Vừa rồi chưa thỏa mãn, giờ đây lòng như bị thiêu đốt, chỉ muốn sờ thêm lần nữa. Càng nhìn càng thích, Ngọc Hành trong mắt cậu ta quả thực đáng yêu vô cùng. 

Kỳ Dụ bị dọa đến hốt hoảng, cuống quýt né tránh, như thể trốn ôn thần: “Ngươi đừng tới đây!”

Bàn tay của Sở Mặc Ly bị Trương Giản Lan bắt lấy. Hắn hơi dùng sức, Sở Mặc Ky không kịp phản ứng, toàn bộ cánh tay trái bị vặn ngược, chờ lúc cậu phản ứng lại, cánh tay này đã bị trật khớp nghiêm trọng, treo ở trên vai vô lực lay động. 

Sở Mặc Ly đau đến mồ hôi lạnh túa ra, cắn răng nói: “Sư thúc, ngài.......”

Giọng Trương Giản Lan lạnh lẽo đến đáng sợ: “Lần sau còn dám nhìn vợ của ta thêm một cái, ta sẽ lấy đôi mắt của ngươi.” 

Sở Mặc Ly: “......”

Kỳ Dụ ngồi trong sọt, nhìn vẻ mặt Trương Giản Lan đầy sát khí, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác, khiến y lạnh cả sống lưng.

Tiểu quỷ kia không dám phản kháng, chỉ biết cắn răng, che lấy cánh tay trật khớp của mình mà rời đi. Nhưng trước khi đi, cậu ta vẫn quay đầu trừng mắt nhìn Trương Giản Lan một cái, gương mặt đầy vẻ không cam lòng. 

Không hổ là phiên bản Trương Giản Lan Plus thanh xuân, ánh mắt hai người khi trừng người khác thật sự giống nhau như đúc. Kỳ Dụ nhìn mà không khỏi sững sờ. 

......… 

Sau khi Sở Mặc Ly rời đi, Trương Giản Lan cởi bộ giáo phục Thục Sơn của mình ra, nhẹ nhàng quấn lên thân kiếm của Kỳ Dụ, sau đó cõng thanh kiếm trên lưng, tiến về hướng bảo khu mỏ*. 

Bảo khu mỏ: có thể hiểu là một mỏ khoáng sản quý giá, nơi khai thác các tài nguyên quý giá hoặc có giá trị cao. 

Bộ giáo phục này được chế tạo từ chất liệu đặc thù, có khả năng bảo vệ khỏi sự xâm nhập của độc vật, rất cần thiết khi vào bảo khu mỏ đầy rẫy nguy hiểm. 

Hai người đi vào bảo khu mỏ.

Thục Sơn được bao quanh bởi biển, nằm ở trung tâm của hòn đảo.

Bảo khu mỏ nằm ở góc bên trái của Thục Sơn, bên trong chứa đựng vô số ngọc thạch và châu báu quý hiếm, là một trong những hòn đảo giàu có nhất trên biển. Khu mỏ này cũng đóng vai trò là nguồn tài nguyên chính của Thục Sơn để buôn bán với đất liền, là tiểu kim khố của giáo phái.

Tuy nhiên, khu vực này lại ngập tràn những làn sương mù độc do một loại đá san hô phát tán. Loại độc này chứa nồng độ axit mạnh đến mức có thể ăn mòn cả một thanh bảo kiếm chỉ trong nháy mắt. 

Đây chính là lý do Trương Giản Lan không muốn dẫn Kỳ Dụ tới nơi này—hắn lo lắng Ngọc Hành kiếm sẽ bị hủy hoại.

Một người một kiếm bước vào bảo khu mỏ đầy nguy hiểm này.

Bảo khu mỏ đầy ắp ngọc thạch hiếm có, khắp nơi đều là địa hình gồ ghề lồi lõm. Nơi này đã bị Thục Sơn khai thác gần một nửa, bất kỳ nơi nào cũng có thể tìm thấy rất nhiều quặng mỏ.

Trương Giản Lan đi sâu vào một chỗ của quặng mỏ, sau đó dùng linh lực tạo kết giới ngăn cách các độc vật, rồi bắt đầu nghiêm túc làm việc với chiếc xẻng trong tay.

Thực ra, hắn có thể dùng linh lực để phá quặng, nhưng linh lực của hắn quá mạnh. Nếu sử dụng, cả khu mỏ này ít nhất sẽ sụp mất một nửa, đồng nghĩa Thục Sơn sẽ mất luôn tiểu kim khố. Vì thế, hắn đành dùng cách nguyên thủy nhất để lấy quặng.

Kỳ Dụ tò mò về “Tiểu kim khố” của Thục Sơn, liền thò thân kiếm ra ngoài nhìn ngó. Y lập tức phát hiện trên các vách đá xung quanh có rất nhiều cây xanh kỳ quái. 

Những cây xanh này phun ra độc khí, một số độc vật suýt nữa rơi lên người y. Nếu bị trúng độc, mọi công sức Trương Giản Lan vất vả tu sửa thân kiếm sẽ thành công cốc, chỉ còn lại những vết gồ ghề lồi lõm.

Nơi này thật đáng sợ, Kỳ Dụ thầm nghĩ, không hiểu nổi Trương Giản Lan làm cách nào mà chịu được: 

“A!!” 

Bên trong huyệt động bỗng vang lên một tiếng kêu bén nhọn đầy sợ hãi. 

Nghe có chút quen tai.

Trương Giản Lan cũng nhận ra, liền dừng lại công việc trong tay, đi sâu vào kiểm tra. Khi thấy chỗ sâu bên trong quặng mỏ đầy độc vật, hắn quyết định không mang Kỳ Dụ theo cùng.

Kỳ Dụ cũng xem như biết điều, ngoan ngoãn ở lại trong sọt tre chờ hắn trở về. 

Chỉ một lát sau, sọt tre bị người khác nhấc lên. Kỳ Dụ tưởng Trương Giản Lan đã trở lại nên không thò ra xem, nghĩ rằng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này sớm một chút cũng tốt.

Cho đến khi sọt tre rơi xuống, có người xốc lớp áo của Trương Giản Lan lên, đem Kỳ Dụ nhấc ra ngoài. Kỳ Dụ định thần nhìn kỹ, phát hiện đó không phải Trương Giản Lan, mà là hai đệ tử thuộc môn hạ Thái Thanh Điện. Y nhớ mang máng đã từng gặp họ trong hôn lễ của Trương Giản Lan.

Hai người, một béo một gầy, kẻ béo thì nhát gan, còn kẻ gầy lại rất tinh ranh. Cả hai nhìn chằm chằm Kỳ Dụ rồi bắt đầu nói chuyện.

Mập mạp sợ hãi nói: “Sư huynh, làm vậy thật sự ổn chứ? Lỡ như Kiếm Tôn biết được, chúng ta chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Thục Sơn!” 

Kẻ gầy tức giận, giọng đầy thất vọng: “Ngươi sợ cái gì? Không phải sư tỷ đã nói có chuyện gì thì nàng sẽ đứng ra chịu sao?”

Mập mạp vẫn đầy vẻ lo lắng: “Ta cảm thấy nàng không đỡ nổi chuyện này.” 

Kẻ gầy không kiên nhẫn, nói: “Kiếm đã trộm đến tay, giờ nói gì cũng muộn. Nhanh lên, ngươi ra ngoài canh chừng, ta sẽ ném nó vào lò để dung chảy.” 

Mập mạp còn định nói thêm gì đó, nhưng bị kẻ gầy trừng mắt một cái. Cuối cùng, hắn ta đành bất đắc dĩ cúi đầu, ra đứng gác ngoài quặng mỏ. 

Kỳ Dụ cảm thấy tình hình cực kỳ bất ổn. Nghe đoạn đối thoại của hai người, y lập tức nhận ra họ định ném mình vào lò dung chảy. 

Vì vậy, y vội hỏi Tiểu Ái: “Tiểu Ái, nếu bây giờ thân thể ta bị dung chảy, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ta có trực tiếp thất bại nhiệm vụ không?” 

Tiểu Ái trả lời rất nhanh: “Đúng vậy, ký chủ. Ngài sẽ trực tiếp tử vong.”

Kỳ Dụ: “...” Ta f*ck.

Kỳ Dụ trước kia làm người đã rất khó khăn, mỗi ngày đều phải đối mặt với những người có tâm cơ sâu xa. Không ngờ, làm kiếm rồi cũng chẳng dễ dàng hơn là bao.

Ai lại rảnh rỗi đến mức nhằm vào một thanh kiếm cơ chứ? 

Trong lúc y còn đang ngán ngẩm, tên gầy đã cầm y đi vào một miệng giếng ngầm, nơi đó còn gọi là giếng táng kiếm. Tất cả kiếm đã bị Thục Sơn vứt bỏ đều sẽ được ném vào đây, để mặc cho độc vật biến thành một đống chất hủ hóa.

Những chất đó vẫn còn có thể thu lại và tận dụng, thường được dùng làm chất dinh dưỡng trong quá trình đúc kiếm mới.

Kỳ Dụ liếc mắt một cái liền nhận ra nơi này, sợ đến mức nuốt nước miếng liên tục trong lòng. Y ra sức muốn bay đi, nhưng vẫn chậm một bước. Tên gầy kia ra tay quá nhanh, không chút do dự mà ném thẳng y vào giếng táng kiếm. 

Thanh kiếm rơi xuống giữa giếng đầy chất độc.

Kỳ Dụ hoảng hốt đến mức lập tức hóa hình tại chỗ, biến thành một mỹ nhân toàn thân trần trụi, trên người còn khoác tạm áo giáo phục của Trương Giản Lan. 

Độc khí nhanh chóng ăn mòn làn da tuyết trắng của y, da y từ từ bóc ra, lộ ra những vết rỉ sắt giống như những đốm không phải của con người. Nhìn vào thật sự rất đáng thương. 

Kỳ Dụ không biết cách vận dụng linh lực của kiếm, y không thể bay lên, chỉ có thể ngẩng đầu hét to về phía miệng giếng.

“Trương Giản Lan! Con mẹ nó, đừng đào quặng nữa! Lão bà của ngươi sắp mất rồi!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play