Edit: Min
 

Trương Giản Lan nghi hoặc gỡ Ái Kiếm xuống, phát hiện thân kiếm đang bốc khói nhẹ. Hai ngón tay vừa chạm vào thân kiếm, hắn lập tức cảm nhận được độ nóng đáng kinh ngạc, càng làm hắn khó hiểu: “Vì sao Ái Kiếm đột nhiên lại nóng lên như vậy?”

Mang theo thắc mắc, hắn cẩn thận kiểm tra Ái Kiếm một lượt. Nhưng thanh kiếm vẫn như trước, chỉ cần chạm nhẹ liền run rẩy không ngừng, mà chạm nhiều lần thì lập tức bắn ra ngoài. Mỗi lần như vậy, Ái Kiếm hoặc ghim vào cột nhà, hoặc cắm thẳng lên xà ngang.

Chẳng mấy chốc, căn phòng đã bị Ái Kiếm chém cho lung lay, như sắp sụp đến nơi.

“Vợ của ta....... Vì sao gần đây ngươi lại như thế này?”Trương Giản Lan cầm lấy Ngọc Hành, nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt đầy âu sầu, “Dạo này, ngươi dường như không muốn lại gần ta nữa...”

Kỳ Dụ run rẩy không ngừng, giọng nói mang theo một tia hơi thở dốc: “Ngươi đừng... Ta....... Đừng sờ soạng nữa... Khốn kiếp....... Đừng có sờ!!”

Nhưng hai ngón tay kia vẫn lướt nhẹ trên thân kiếm, không hề mang theo chút ý niệm tạp nham nào, thuần túy là đang trấn an Ái Kiếm. Thế nhưng, điều này chỉ khiến Kỳ Dụ càng thở dốc nặng hơn, ngọn lửa trong lòng cũng bùng lên dữ dội hơn.

Đột nhiên, Ngọc Hành thoát khỏi tay Trương Giản Lan, lần này không bay đi nữa, mà rơi xuống mặt đất rồi bắt đầu khắc chữ, từng nét, từng nét, trông kỳ diệu vô cùng.

Trương Giản Lan nghiêm túc quan sát.

Kỳ Dụ cũng nghiêm túc viết.

Cuối cùng, trên mặt đất hiện lên bốn chữ lớn lấp lánh: Ngươi, Con, Mẹ, Nó.

Trương Giản Lan: “......”

Một người một kiếm đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Trương Giản Lan nhìn Kỳ Dụ chằm chằm một lúc, rồi cúi xuống xách kiếm từ dưới đất lên, bất đắc dĩ thốt ra ba chữ: “Văn nhã chút.”

Nói xong, hắn mang Kỳ Dụ đến Kiếm Các ngủ.

Trương Giản Lan ngủ trên một sợi dây thừng, ngủ rất say, không hề lay động chút nào. Thực ra, hắn hoàn toàn có thể trở về phòng ngủ, nhưng căn phòng trước đó đã bị Kỳ Dụ chém thành một đống đổ nát, hiện tại căn bản không thể ở được nữa.

Dẫu vậy, hắn dường như không hề bận tâm, vì trên thế gian này, chẳng có thứ gì quan trọng hơn kiếm lão bà của mình.

Kỳ Dụ bị hắn ôm trong ngực, vị trí gần sát trái tim. Tựa vào đó, Kỳ Dụ có thể nghe thấy nhịp tim của hắn đập rõ ràng từng nhịp, vang vọng trong lòng.

Y bây giờ là kiếm linh, vốn dĩ không cần ngủ. Suốt cả đêm, y nằm trong lòng Trương Giản Lan, chăm chú đếm sao, tổng cộng đếm được 13.006 ngôi. Đến khi Trương Giản Lan từ từ tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền rơi thẳng lên người y. Sau đó, khóe miệng Trương Giản Lan hơi cong lên một chút, khiến Kỳ Dụ nhìn mà ngây người, sững sờ không nói nên lời.

Đó là biểu cảm gì?

Trương Giản Lan vừa mới cười đúng không?

Kỳ Dụ cho rằng mình bị hoa mắt, liền nhìn lại Trương Giản Lan. Lúc này, Trương Giản Lan đã trở về với dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày, sau đó xoay người đi đến hậu viện rửa mặt một lượt.

Trương Giản Lan luôn duy trì một lối sống rất đơn giản.

5 giờ sáng thức dậy, luyện kiếm đến 11 giờ trưa. Nghỉ ngơi một tiếng, sau đó tiếp tục luyện kiếm đến tối. Buổi tối thì ở Tàng Thư Các đọc kiếm phổ.

Mỗi ngày ba bữa ăn rất ít, sinh hoạt khô khan đến cực độ.

Kỳ Dụ chỉ nhìn thôi cũng đem bản thân nghẹn hỏng rồi. Điều đáng nói nhất là tên này không luyện kiếm khác, mà nhất định cứ phải dùng y!

Sau khi Kỳ Dụ hóa thành kiếm linh, thính lực cùng thị lực của y trở nên cực kỳ nhạy bén. Mỗi lần Trương Giản Lan vung kiếm, bên tai y luôn vang lên tiếng gió rít dữ dội, ầm ầm ùa vào màng nhĩ. Trước mắt y, khung cảnh cũng quay cuồng như thể đang nhìn vào một chiếc kính vạn hoa xoay tròn.

Hỏi thử xem, ai mà chịu nổi chuyện này?

Kỳ Dụ thì không chịu nổi, lâu lâu lại muốn bỏ chạy, nhưng mỗi lần đều bị Trương Giản Lan nhẹ nhàng tóm về, khiến y khổ không thể tả.

Cuối cùng, Kỳ Dụ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào trên người mị ma đã biến mất tăm kia.

“Nghiêm Xán Xán ơi Nghiêm Xán Xán, ngươi rốt cuộc khi nào mới đến cứu ta đây...”

Có điều, đã lâu như vậy mà hắn vẫn chưa xuất hiện, e rằng đã sớm bỏ chạy không biết tung tích. Quả nhiên, không thể đặt hy vọng lên mị ma, bởi mị ma vốn là một chủng tộc xảo trá. Y phải nghĩ cách khác mới được.

......

Lại mấy ngày trôi qua.

Sinh hoạt vẫn lặp đi lặp lại một cách buồn tẻ.

Chỉ là hôm nay, Trương Giản Lan có vẻ khác thường.

Hắn không luyện kiếm.

Mà lại chui vào Đúc Kiếm Các, để lại Kỳ Dụ bên ngoài. Không ai biết hắn đang chế tạo thứ gì bên trong, chỉ nghe thấy âm thanh lách cách leng keng vang vọng khắp Trường Sinh Lâu.

Kỳ Dụ ghé qua cửa sổ nhìn, thấy Trương Giản Lan đang chế tạo một chiếc vỏ kiếm. Hắn phát hiện Kỳ Dụ nhìn trộm, khóe miệng như cười như không, thấp giọng nói: “Vợ của ta theo ta lâu như vậy mà chưa từng có một cái vỏ kiếm nào ra hồn. Ta muốn vì ngươi chế tạo một vỏ kiếm trân quý, đáng để ghi nhớ.”

Vừa nói, Trương Giản Lan vừa lấy từ trong sọt tre ra một đống đá quý sáng lấp lánh. Những thứ này đều là do Trương Giản Lan trước kia tự mình đào được từ các mỏ quặng.

Hắn lựa thật lâu mà vẫn không tìm được viên đá nào vừa ý, cau mày rối rắm một lúc, rồi quyết định ném hết tất cả vào lò kiếm làm nhiên liệu.

“Những viên đá này quá phù phiếm, không xứng với vợ của ta.”

“......” Kỳ Dụ đứng ngoài nhìn mà chỉ có thể thầm nói, "Tên bệnh thần kinh."

Kỳ Dụ lười nhìn Trương Giản Lan thêm nữa, nhân lúc hắn không để ý, liền bay lên bầu trời, hóa thành một quả cầu sáng lấp lánh. Y phải tranh thủ thời gian đi tìm cho Trương Giản Lan một đối tượng mới, Nghiêm Xán Xán không đáng tin chút nào.

Y cũng cần giữ lại cho mình một đường lui.

Dù sao, nghĩ kỹ lại, trước đây y cũng chưa từng nghiêm túc tìm đối tượng nào cả.

Không ngờ xuyên vào sách, lại còn phải lo nghĩ tìm đối tượng cho người khác, thật là chẳng ra làm sao.

Y vừa bay đến bên ngoài Trường Sinh Lâu, liền nhìn thấy một bóng dáng lén lút ẩn mình trên cầu treo trước tòa lâu. Người đó thò đầu ra, dáo dác nhìn vào bên trong Trường Sinh Lâu, nhưng lại không dám bước vào dù chỉ một bước.

Đó là một thiếu niên tuấn lãng, mặc trên người bộ giáo phục của Thục Sơn, thoạt nhìn chừng 15-16 tuổi. Khuôn mặt cậu ta rất thanh tú, dáng vẻ trong sáng, hẳn là đệ tử của núi nào đó.

Dù sao thì Trường Sinh Lâu hiện tại cũng không có đệ tử.

Đệ tử tương lai của Trương Giản Lan chính là nhóm vai chính hiện đang ở bên ngoài rèn luyện tăng cấp. Còn cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nhóm vai chính mới có thể lên núi.

Kỳ Dụ nhớ trong nhóm vai chính có một người si mê Trương Giản Lan vô cùng, si mê đến mức sau này Trương Giản Lan tự sát, hắn cũng đi theo tìm chết.

Là ai nhỉ?

Kỳ Dụ không nhớ rõ, chỉ biết người này thủ đoạn vô cùng âm hiểm. Gã chính là kẻ từng bày mưu nhằm vào Ngọc Hành kiếm, muốn phá hủy nó.

Thời gian xuất hiện của nhóm vai chính và thời gian Kỳ Dụ hoàn thành nhiệm vụ còn cách rất xa. Vì vậy, Kỳ Dụ không gặp được nhóm vai chính, cũng không gặp được người kia, nên y cũng không nghĩ nhiều về chuyện này.

Ngọc Hành kiếm lơ lửng trên đầu thiếu niên kia, Kỳ Dụ định hù dọa cậu ta một chút, nhưng không ngờ thiếu niên đó đã sớm chú ý tới y, lập tức mừng rỡ như điên.

“Ngọc Hành!”

Thiếu niên này rốt cuộc là ai?

Kỳ Dụ không khỏi nghi hoặc.

Đúng lúc y còn đang thắc mắc, thiếu niên kia đột nhiên nhảy vọt lên, cầm lấy Ngọc Hành trong tay, quan sát tỉ mỉ, càng nhìn càng vui, rõ ràng là yêu thích đến không rời nổi. Gương mặt cậu ta thậm chí còn thoáng ửng đỏ một cách kỳ lạ.

Từ từ đã....... Ánh mắt này, hình như Kỳ Dụ từng thấy ở đâu rồi?

“Ngọc Hành... Ngươi đáng yêu quá...” Thiếu niên vừa vuốt ve thân kiếm vừa cất lời, khiến Kỳ Dụ cảm thấy cả người run rẩy. Y định bay đi nhưng lại bị thiếu niên giữ chặt, “Đừng chạy... Ta chỉ sờ một chút, chỉ một chút thôi...”

Kỳ Dụ: “......”

Cậu ta vuốt ve Ngọc Hành, lẩm bẩm: “Trương sư thúc hiếm khi rời khỏi Trường Sinh Lâu, cũng rất ít khi gặp người. Ta muốn gặp ngươi một lần thật không dễ dàng...... Ta...... Không ngờ Ngọc Hành ngươi lại tự tìm đến ta, đúng là khiến ta mừng đến choáng váng.”

Kỳ Dụ nghe xong mà da đầu tê dại.

Ánh mắt này chẳng phải giống hệt ánh mắt Trương Giản Lan thường nhìn y hay sao?

Thiếu niên kia càng nhìn càng mê đắm, ánh mắt ngày càng nóng rực, Kỳ Dụ sâu sắc cảm giác không ổn, vừa lúc thoáng thấy Trương Giản Lan cõng một cái sọt tre bước ra, trên tay còn cầm hai cái xẻng. Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng lại chuẩn bị đi đào quặng thạch quý để khảm vào vỏ kiếm.

Thiếu niên nhìn thấy Trương Giản Lan, liền sợ đến mức trốn vội, ôm chặt Kỳ Dụ rồi nấp dưới cầu treo, lặng lẽ dõi theo bóng Trương Giản Lan đi ngang qua trên cầu.

Trương Giản Lan không nhận ra điều gì, cứ thế bước qua cầu treo.

Kỳ Dụ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng hắn đi càng lúc càng xa. Lòng nóng như lửa đốt, y lớn tiếng hét lên: “Trương Giản Lan! Trương Giản Lan, mau quay lại! Ngươi bị mù rồi sao? Lão bà của ngươi sắp bị người ta trộm mất rồi, ngươi còn có tâm tình đi đào quặng à!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play