Tiếng còi xe cảnh sát tới gần, Ân Triết Phi chợt hồi phục tinh thần, cởi áo ngoài khoác lên người cô, ngay sau đó một tay ôm lấy cô, giọng anh hạ thật thấp nói xin lỗi: "Tiểu Mỹ, thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Tâm tình Ân Tiểu Mỹ bình ổn lại, lúc này cô mới cảm nhận được một trận hư thoát, mệt mỏi như là vừa chạy xong cuộc thi marathon: "Anh trai, bỗng em cảm thấy có chút buồn ngủ..."
"Không sao, em ngủ đi, anh ở bên cạnh em..." Anh ôm cô lên xe cứu thương, hộ sĩ đi theo sau, vội vàng giúp một tay đặt cô lên băng ca.
"Anh trai, không được đi..." Cô nắm lấy tay anh, mặc cho hộ sĩ tiêm thuốc an thần cho cô.
"Anh sẽ không đi… Tiểu Mỹ… dù là đâu anh cũng không đi, Tiểu Mỹ..." Nước mắt của anh rơi vào lòng bàn tay cô.
Ân Tiểu Mỹ mỉm cười, anh khóc vì em trước, quá tuyệt vời, em thắng!
Khi cảnh sát vọt vào bên trong khu xưởng, đã sớm biết tên bắt cóc là người đang bị đánh, chỉ can ngăn mang tính tượng trưng: "Được rồi, được rồi, đừng đánh chết."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT