Ông mở chiếc hộp đá ra.

Tiếng "két" vang lên, âm thanh nặng nề của đá ma sát bất ngờ vọng đến, một luồng khí lạnh tràn ngập không gian, nhiệt độ trong tiệm vũ khí bỗng chốc giảm đi vài độ. Sau một làn sương trắng mờ ảo, thanh kiếm bên trong cuối cùng cũng lộ diện.

Người thợ rèn rùng mình một cái, bên trong là một thanh trường kiếm hoen gỉ. Có thể nhận ra rằng ban đầu nó vốn mang màu bạc sáng, nhưng qua hàng ngàn năm bào mòn của thời gian, những vết gỉ đỏ đã bao phủ toàn bộ thân kiếm.

Dẫu vậy, Aelric vẫn có thể cảm nhận được từ thanh kiếm này một thứ sức mạnh dữ dội và đáng sợ, tựa như một con thú hung bạo bị xiềng xích qua năm tháng.

Hắn ta không khỏi đề cao cảnh giác, thầm nghĩ: Cũng may thanh kiếm này trông có vẻ đã bị hư hỏng, mà Samir vốn ưa những thứ bóng bẩy đẹp đẽ, chắc hẳn hắn sẽ không mảy may để ý đến thứ này.

Nhưng Samir lại cúi người xuống, đôi mắt sáng rực đầy tò mò nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, cất tiếng hỏi:

"Thanh kiếm này tên gì?"

Chú Peter trầm ngâm một chút rồi đáp:

"Nó không có tên, cũng chẳng phải ta rèn ra. Khụ khụ, thật ra thì... nguồn gốc của nó không dễ để nói rõ..."

Samir lập tức hiểu ý. Thanh kiếm này khả năng cao là do một nhà thám hiểm nào đó đã dùng nhiều thủ đoạn cực đoan mang về từ những hiểm cảnh.

"Nhưng," chú Peter ngập ngừng, "thanh kiếm này hình như có liên hệ gì đó với tinh linh."

Nghe thấy hai chữ "tinh linh," Samir không khỏi rùng mình một thoáng. Nhưng, hắn thực sự rất thích thanh kiếm này, giống như cái cách lần đầu hắn nhìn thấy Aelric đã yêu thích đối phương. Hắn coi những xúc cảm bất chợt ấy là bản năng, và những gì hắn đã thích thì nhất định phải có được. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Samir chưa bao giờ chối bỏ bản năng của mình.

Tinh linh thì sao chứ? Hắn đời này chẳng lẽ cứ mãi trốn tránh hai chữ đó sao?

"Bao... bao nhiêu?" Samir hỏi.

Chú Peter trả lời: "Thực ra khi ta mua thanh kiếm này, giá không đắt lắm. Người bán cho ta là một mạo hiểm giả đang hấp hối, hắn cần gấp một khoản tiền... nên ta chỉ mất năm trăm nghìn kim tệ là mua được thanh kiếm này."

Người nhân viên đứng bên chớp mắt chậm rãi, thầm nghĩ: Ông chủ, không phải lúc đó chỉ có năm vạn kim tệ thôi sao?

"Vậy cháu mua." Samir nói, giọng dứt khoát.

Hắn nói nhẹ tênh đến mức ngay cả chú Peter cũng cảm thấy lương tâm cắn rứt. Chú nói: "Là thế này, thực ra khi mạo hiểm giả đó đưa thanh kiếm cho ta, nó chưa hoen gỉ nhiều như vậy. Nhưng thanh kiếm này gỉ sét cực nhanh, cuối cùng ta phải dùng Hàn Thiết Cực Băng làm cái hộp này mới làm chậm lại được quá trình gỉ sét. Thôi thế này, ta tặng luôn cái hộp cho ngươi, mà dạo gần đây nó cũng gỉ thêm nhiều rồi, để ta giảm giá cho ngươi, bốn trăm chín mươi nghìn thôi."

"Cảm ơn chú Peter." Samir đưa hai tay ra đón lấy. Làn khí lạnh bốc ra từ thanh kiếm nhanh chóng bao trùm lấy đôi tay hắn, nhưng Samir vẫn giữ nguyên vẻ mặt không đổi, chậm rãi đóng hộp lại.

Hắn nhìn chiếc hộp, tưởng tượng bên trong là một thanh trường kiếm vừa ý hắn, liền mỉm cười vui vẻ.

"Và... ừm, cháu cũng muốn mua cả thanh Thủy Nguyệt này nữa." Samir chỉ vào thanh Thủy Nguyệt.

"Khoan đã..." Aelric định ngăn cản. Hai thanh kiếm cộng lại hơn sáu trăm nghìn kim tệ! Số tiền này đủ để xây cả một ngôi thánh điện!

Samir nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Nhưng cậu không thể dùng thanh kiếm gỉ sét này để chiến đấu được, vậy nên chỉ còn cách mua cả hai thôi."

"Nhưng mà..."

"Vậy phải làm phiền cậu dùng tạm thanh Thủy Nguyệt rồi." Samir không hề cho Aelric cơ hội từ chối.

Chú Peter kiếm được một khoản lời lớn, nên cũng chẳng để tâm việc Samir vô tình hạ thấp giá trị của thanh Thủy Nguyệt. Chú nhanh chóng bảo nhân viên gói thanh kiếm lại, còn thanh trường kiếm hoen gỉ, Samir nhất quyết muốn tự mình cầm.

Chú Peter và người nhân viên nhiệt tình tiễn Samir ra khỏi cửa hàng, trong khi Aelric mặt không cảm xúc ôm lấy thanh Thủy Nguyệt. Cuối cùng hắn ta cũng hiểu tại sao lúc mới vào, người nhân viên lại tiếp đón họ một cách nhiệt tình đến mức kỳ lạ như vậy.

Hơn nữa, có vẻ như Samir là khách quen của cửa hàng này...

Tâm trạng hắn ta trở nên phức tạp, chỉ cảm thấy thanh kiếm trong tay nặng nề vô cùng. Trái lại, Samir lại rất vui vẻ, hắn đã có được thứ mình muốn, và chẳng bận tâm đến cái giá phải trả.

Loài người dùng tiền làm vật trung gian trao đổi, điều này hắn đã nhanh chóng nhận ra sau khi bước vào xã hội của họ, hắn cũng thật lòng cho rằng tiền là một thứ rất hay ho.

Nhưng đối với hắn, tiền không có chút hấp dẫn nào. Là một thành viên của Long tộc, Samir hiểu rõ tiền chỉ là phương tiện, không phải mục đích.

"Đi thôi, chúng ta đi mua đá quý!" Samir cuối cùng cũng chịu cất chiếc hộp đá vào nhẫn không gian, sau đó hào hứng chuẩn bị đi đến một cửa hàng khác.

Aelric lặng lẽ đi theo sau hắn, lòng thầm nghĩ: Samir lấy đâu ra lắm tiền như vậy? Còn cả đống bảo vật trong phòng ngủ của hắn...

Đây là lần đầu tiên hắn ta nghiêm túc suy nghĩ sâu hơn về tất cả mọi thứ liên quan đến Samir.

Samir mua một túi lớn đầy đá quý, đủ loại màu sắc rực rỡ. Hắn chủ động nói với Aelric: "Đá quý có thể tăng cường ma pháp, đặc biệt hữu hiệu với các phép thuộc hệ tiên tri. Đây là để tặng cho một pháp sư."

Aelric khẽ gật đầu, điều này khiến áp lực trong lòng hắn ta nhẹ bớt phần nào. Hắn ta đang thầm tính toán xem số tiền mình tích lũy bấy lâu có đủ để bù đắp cho khoản chi hôm nay hay không. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Samir quan sát sắc mặt của Aelric, nhỏ giọng nói: "Tôi mua đồ cho người khác đấy. Cậu không giận, không ghen, không chua xót gì sao?"

Aelric khó hiểu nhìn hắn: "Đây là tiền của ngươi." Dĩ nhiên muốn tiêu thế nào thì tiêu, nhưng đừng tiêu cho ta nữa là được.

Samir chu môi, tỏ vẻ không hài lòng. Chuyện này khác hẳn với những gì hắn đọc được trong sách.

Hắn ôm túi lớn đầy đá quý bước ra ngoài. Lúc này đã là buổi chiều, thời điểm náo nhiệt nhất. Những chiếc xe ngựa nối đuôi nhau lăn bánh giữa con đường lớn. Khóe mắt Samir chợt lóe lên một tia sáng, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang lao nhanh về phía Aelric.

Samir lập tức bước nhanh lên phía trước, kéo mạnh Aelric về, khiến túi đá quý trong tay hắn rơi xuống đất. Những viên đá đủ màu sắc tỏa sáng lấp lánh, phát ra âm thanh giòn tan khi chạm đất.

Đám đông xung quanh lập tức xúm lại, chiếc xe ngựa cũng buộc phải dừng lại. Rèm xe khẽ vén lên một góc nhỏ, Samir nhìn thoáng qua bên trong.

"Đứng chắn giữa đường làm cái gì? Muốn chết à?" Người đánh xe quay đầu quát lên. Khi thấy những viên đá quý rơi đầy đất, gã ta hít một hơi lạnh.

Samir gạt nhẹ tay áo, đôi mắt híp lại đầy lạnh lùng: "Ta nghĩ, kẻ muốn chết là ngươi đấy."

Người đánh xe lập tức nổi giận hơn, định mở miệng nói thêm gì đó thì từ trong xe vang lên một tiếng ho khẽ.

"Lười đôi co với ngươi." Người đánh xe hậm hực quay đi, điều chỉnh dây cương, chuẩn bị rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play