“Chỉ có bán tinh linh ở đây, rất ít khi có tinh linh thuần chủng xuất hiện ở Liên minh phương Bắc, tinh linh thuần chủng có đôi mắt màu xanh lá đậm.” Samir bâng quơ nói, chính vì thế, hắn mới đến Liên minh phương Bắc. Bởi vì một vị tinh linh nào đó, là giống tinh linh thuần chủng nhất trên đại lục, chắc chắn sẽ không thể chịu nổi khí hậu phương Bắc.

“Nhưng ở đây, thú nhân lại nhiều hơn bán thú nhân, nói đến thú nhân, Đế quốc thú nhân ở gần Liên minh phương Bắc, chỉ cách nhau một vùng biển, thú nhân luôn duy trì một mối quan hệ thương mại chặt chẽ với Liên minh phương Bắc.”

Samir nói đến đây thì liền hứng thú, lại tiếp tục kể về Đế quốc thú nhân và chuyện trên biển: “Dưới biển có một tộc gọi là hải yêu, họ chỉ xuất hiện ở những vùng biển sâu thẳm, tự xưng là bán thần tộc, không thích giao du với con người, tuy nhiên những người sống ven biển thường hay thờ phụng họ.”

Aelric hỏi: “Ngươi đã gặp hải yêu chưa?”

Trong lòng Samir nghĩ: "Tôi còn từng là vật hy sinh cho họ cơ", nhưng hắn chỉ đáp: “Thỉnh thoảng gặp.”

Cứ thế, họ vừa trò chuyện vừa đi, đã mua được rất nhiều đồ, bao gồm mực, giấy da cừu, dầu đèn, gói vật liệu ma pháp, vảy hoa tinh, hơi thở của ác ma sa mạc, răng của ma thú cốt nha, mảnh vỡ bia mộ nổi và nhiều thứ khác nữa. Samir có một chiếc nhẫn không gian đắt giá, tất cả những vật phẩm đó được bỏ vào trong đó, rồi họ tiến đến cửa hàng vũ khí.

Quản lý cửa hàng vũ khí là một người lùn, chuyên trách việc rèn đúc vũ khí, nhưng nhân viên lại là một người cao gầy, chuyên trách việc tiếp thị. Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhân viên đã nở nụ cười, khi nhìn thấy Samir dẫn theo một người khác bước vào, nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ.

“Thưa đại nhân Samir!” Nhân viên cửa hàng làm một động tác chào đón phóng đại: “Sự xuất hiện của ngài thật sự làm cho cửa hàng của tôi trở nên rạng rỡ, ngài muốn mua gì hôm nay?”

Trên đoạn đường này, cửa hàng nào cũng đều thể hiện thái độ nhiệt tình với Samir, nhưng nhân viên của cửa hàng này lại là người phóng đại nhất.

“Ta muốn mua một thanh kiếm.”

Nhân viên đáp: “Cửa hàng của chúng tôi có kiếm ngắn, kiếm dài, kiếm mảnh, kiếm hai tay, kiếm hai lưỡi, phi đao… Ngài muốn loại nào?”

Samir đẩy Aelric ra, nói: “Một thanh kiếm thích hợp cho cậu ấy, kiếm mảnh, nhưng dài hơn một chút.”

Nhân viên đánh giá Aelric một lượt, nhanh chóng thu tầm mắt lại, lễ phép hỏi: “Ngài muốn loại kiếm mà tinh linh thường dùng phải không?”

Samir: “Đúng vậy, lấy thanh kiếm đắt nhất của các ngươi ra cho ta xem.”

“Xin ngài yên tâm!”

Aelric không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn nhân viên vui vẻ chạy ra cửa sau, rất nhanh, nhân viên quay lại với một chiếc hộp gỗ dài. ( truyện trên app T Y T )

Hắn mở hộp gỗ ra, bên trong là một thanh kiếm dài màu đen, lưỡi kiếm rất mảnh, sáng bóng như tuyết, giữa lưỡi kiếm có một rãnh trắng, ngay cả những người không chuyên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng công nghệ chế tạo thanh kiếm này vô cùng tinh xảo.

Nhân viên nói: “Thanh kiếm này tên là Thủy Nguyệt, do chủ cửa hàng của chúng tôi dành mười năm tâm huyết để rèn đúc, sử dụng thép lạnh phương Bắc, nước suối sâu biển Nam, và lửa đỏ lúc giữa trưa, vừa đảm bảo độ dẻo dai lại vừa có độ cứng, có thể dễ dàng chém đứt hầu hết các loại kim loại…”

Samir hỏi: “Giá bao nhiêu?”

“Một trăm năm mươi vạn kim tệ,” nhân viên không chớp mắt mà trả lời.

Aelric che miệng lại, thông thường, một thanh kiếm dài trên thị trường chỉ có giá khoảng mười lăm kim tệ, nhưng giờ đây lại thêm tận năm con số đằng sau.

Samir cũng nhíu mày, cúi người xuống, chăm chú quan sát thanh kiếm, nói: “Thanh kiếm này… vẫn chưa đủ.”

Nhân viên ngạc nhiên nói: “Đại nhân Samir, chúng ta là bạn cũ, tôi tuyệt đối không lừa ngài, thanh kiếm này quả thật là hiếm có khó tìm, ngay cả chủ cửa hàng cũng không thể đảm bảo có thể làm ra một thanh Thủy Nguyệt thứ hai…”

“Ta biết.” Samir nhẹ nhàng đặt ngón tay lên thanh kiếm, nói: “Vẫn thiếu một chút…”

“Thiếu một chút gì?!” Cánh cửa sau bị xốc lên một cách thô bạo, một người lùn có bộ râu xồm xàm bước ra, tay cầm một chiếc búa sắt, trên đầu búa còn rơi ra vài tia lửa, ông ta giận dữ nói: “Ngươi nói thanh Thủy Nguyệt thiếu cái gì?!”

“Chú Peter.” Samir mỉm cười: “Cháu đương nhiên tin tưởng vào tay nghề của chú, Thủy Nguyệt rất tốt, nhưng cháu muốn cái tốt nhất.”

Người lun Peter nhíu mày, Samir tiếp tục nói: “Cháu tin cửa hàng của chú nhất định có thanh kiếm tốt nhất, nếu chú không có, thì toàn bộ thị trấn Deep Red này cũng không có thanh kiếm nào khiến cháu hài lòng.”

Người lùn Peter lập tức thả lỏng, ông ta đặt búa xuống, lẩm bẩm: “Cái tốt nhất… nếu là kiếm dài… đợi chút.”

Ông ta tạm thời rời đi, Samir tranh thủ đi dạo trong cửa hàng vũ khí, đồng thời giới thiệu cho Aelric: “Đây là cửa hàng nhỏ của chú Peter, tuy cửa hàng nhỏ, nhưng rất nổi tiếng trong giới phiêu lưu giả. Vũ khí mà chú ấy chế tạo rất xuất sắc, giá cả lại hợp lý.”

Aelric liếc nhìn thanh Thủy Nguyệt đen tuyền, mặc dù hắn ta nhận thấy rõ đó là một thanh kiếm tốt, nhưng một trăm năm mươi vạn thì quả thực là đắt.

May mắn thay, Samir không có ý định mua thanh kiếm này, nhưng có vẻ như sẽ có một thanh kiếm đắt hơn nữa... hắn ta phải nghĩ cách từ chối thôi.

Trong lúc chờ đợi ông chủ Peter xuất hiện, Samir tiếp tục nói: “Chú Peter không chỉ là một người có kỹ thuật tuyệt vời, mà còn rất giỏi trong việc chế tạo mọi loại vũ khí, thậm chí cậu còn có thể đặt hàng chế tạo ở đây. Ban đầu tôi định đưa cậu đến đây để đặt chế tạo vũ khí, nhưng vì thời gian gấp rút nên đành phải mua một thanh kiếm có sẵn.”

Giá của một thanh kiếm đặt chế tạo đương nhiên sẽ đắt hơn, nhưng việc này cậu không cần phải biết.

Aelric nhớ lại những thứ mà họ đã mua trên đường, những vật liệu kỳ lạ và đắt đỏ, rồi hỏi: “Ngươi có cách giúp ta chiến thắng ư?”

“Chắc chắn rồi, là do tập luyện.” Samir trả lời: “Tất nhiên, tôi cũng đã nghĩ tới những con đường tắt khác.”

“Con đường tắt?”

“Cái này để sau hẵng nói, quan trọng nhất vẫn là luyện tập, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ làm hết sức để giúp cậu học được võ thuật.”

Tiếng bước chân vội vã vang lên, ông chú Peter cầm một chiếc hộp đá bước vào, khi đến gần, ông chậm lại, ngập ngừng đặt chiếc hộp lên bàn.

Samir nhìn thấy, đôi mắt sáng lên và tiến lên phía trước.

Ông chú Peter nói: “Đưa ta đôi găng tay.”

Nhân viên cửa hàng liền đi lấy găng tay, trong lúc đeo găng, ông chú Peter nói: “Ta không biết thanh kiếm này có phải là tốt nhất không, vì đến giờ ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về nó…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play