Gặp lại Số Mười Một, anh ta gầy đi rất nhiều so với trước đây, trên người không có vết thương, từ đầu đến chân đều rất sạch sẽ, nhưng tinh thần lại rất tệ, nửa uể oải nửa lờ đờ. Đến mức gặp Thời Kiến Hạ hồi lâu, anh ta mới thều thào gọi một tiếng “Thất Hào”.
Giọng nói yếu ớt, không nghe ra được cảm xúc gì, có thể thấy trong khoảng thời gian này, người của Giang Văn Trạm đã “chiêu đãi” anh ta rất chu đáo.
Trang Minh Nguyệt đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn Thời Kiến Hạ qua lớp kính một chiều, nói: “Tên này cứng đầu lắm, lúc tỉnh táo thì không nói một lời nào.”
Thời Kiến Hạ mỉm cười: “Nói hay không cũng không còn quan trọng nữa. Sau khi bị bắt, anh ta đã trở thành con tốt thí, tiến sĩ sẽ không mạo hiểm đến cứu anh ta. Còn những thứ hắanh n ta biết trước đây, bây giờ chắc cũng đã vô dụng rồi.”
Tiến sĩ là một kẻ máu lạnh vô tình, tất cả mọi người trong Hoa Bỉ Ngạn đối với ông ta mà nói, đều là những quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Chỉ cần ông ta có thể vùng lên, thì có thể tạo ra những Số Một đến Số Mười Ba mới.
Khoảng thời gian này ông ta lẩn trốn kỹ lưỡng như vậy, ngoài việc dưỡng thương ra, chắc cũng là vì cảm thấy cần phải ẩn mình một thời gian, chờ mọi chuyện lắng xuống, rồi lại gây sóng gió cho Liên Bang.
Nếu Liên Bang không thể tìm ra ông ta trong khoảng thời gian này, thì việc Hoa Bỉ Ngạn sống lại chỉ là chuyện sớm muộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT