Bàng Quang là người đầu tiên cầm lấy xấp tranh từ tay Chu Tú Lan, rồi tất cả nhanh chóng tụ lại quanh bàn trà, cẩn thận xem xét từng bức.
Phần lớn tranh của Đàm Thiên đều mang gam màu u ám. Dù không hiểu nhiều về tâm lý học, La Tịnh Dao vẫn có thể cảm nhận được sự đè nén và giằng xé trong từng nét vẽ.
Cứ vài bức, cô lại thấy một bức tranh vẽ về xác mèo. Chủ đề này có lẽ là điểm sáng hiếm hoi trong các bức tranh của cậu bé, nhưng sắc đỏ chói chang đó như những nhát dao cứa vào mắt mọi người. Chỉ riêng điều này cũng đủ chứng tỏ sự trả thù của Hà Kim Triết đã gây ra cú sốc và tổn thương lớn cho cậu bé đến mức nào.
Nhận ra sự thật, Chu Tú Lan chỉ thấy tim mình đau thắt, đến nỗi không thể nào chịu đựng được thêm. Bà đứng dậy đi ra sân, ôm chặt lấy con trai và bật khóc nức nở.
Ngoài những bức tranh về mèo, phần còn lại chủ yếu là những hình vẽ và đường nét lộn xộn phủ kín giấy trắng. Thoạt nhìn, chúng chẳng mang ý nghĩa gì rõ ràng.
Sau khi lật xem toàn bộ xấp tranh, Bàng Quang thở dài, ánh mắt dừng lại trên bàn trà và sàn nhà đầy giấy: “Những hình vẽ và đường nét này thực sự đại diện cho cái gì, e rằng chỉ có Tiểu Thiên mới hiểu. Nhưng tiếc là thằng bé không biết cách giao tiếp với người khác.”
Anh ta cằn nhằn, vừa gãi đầu vừa nói tiếp: “Giá như tôi có năng lực đọc suy nghĩ thì đã chẳng phải đứng đây vò đầu bứt tai thế này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT