Như chỉ trong chớp mắt, trong phòng nghỉ chỉ còn lại cô và Thôi Gia Phúc.
Lúc này, người đàn ông rõ ràng đã rối trí, cứ đi qua đi lại gần cửa, cuối cùng như cầu cứu mà quay sang nhìn La Tịnh Dao: “Cô La, cô nói xem cảnh sát gọi vợ tôi đi là vì chuyện gì vậy? Còn nói có chứng cứ cho thấy bà ấy có liên quan đến cái chết của Tiểu Đạt, chuyện này… sao có thể chứ?”
Nhìn Thôi Gia Phúc dần rơi vào trạng thái mất bình tĩnh, La Tịnh Dao không khỏi ái ngại, khẽ mở lời: “Chị nhà chỉ đang phối hợp điều tra thôi, chắc là phía cảnh sát có tiến triển gì đó. Ông đừng quá lo lắng, biết đâu lát nữa chị ấy đã đi ra rồi.”
“Tiến triển gì chứ? Không phải mới sáng nay đã nói Chu Hồng thừa nhận chính cô ta giết Tiểu Đạt sao? Đã bắt được hung thủ rồi, còn tiến triển cái gì nữa?”
“Có thể chỉ là vài chứng cứ cần được làm rõ thêm. Cảnh sát nói chuyện với gia đình nạn nhân cũng là chuyện rất bình thường. Sáng nay cảnh sát Lâm cũng đã nói chuyện với ông mà, đúng không?” La Tịnh Dao vừa nhẹ nhàng an ủi, vừa kéo một chiếc ghế đặt cạnh ông. “Ông ngồi xuống đi, có những việc dù gấp cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”
Thôi Gia Phúc lại liếc về phía phòng thẩm vấn, rồi thở dài nặng nề, ngồi xuống chiếc ghế ấy. Ông cúi người, dùng tay ôm đầu, vẻ mặt đầy khổ sở, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Rõ ràng là sắp được sống những ngày tháng tốt đẹp rồi, sao lại thành ra thế này?”
La Tịnh Dao lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ông ta, nhất thời cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể giữ im lặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT