“Thực ra đã rất lâu rồi tôi không gặp gã, không ngờ gã vẫn y như trước đây, vẫn khiến người ta ghê tởm như vậy.”
Chu Hồng nói đến đây, cơ mặt khẽ co giật, vẻ mặt thanh tú thoáng hiện lên sự méo mó trong chốc lát: “Gã còn muốn cưỡng ép tôi, tôi không đồng ý thì gã đánh tôi. Tôi kêu cứu, nhưng chẳng ai đến cứu tôi cả.”
“Tôi quá sợ hãi, nên tiện tay vớ lấy một con dao và vung về phía gã.”
“Sau đó... gã ngã xuống đất, máu chảy rất nhiều, rất nhiều. Tôi cứ đứng ở đó nhìn thẳng vào mắt gã. Sảng khoái quá...”
Tiếng thở dài vô thanh của cô biến mất trong không khí. Sự thú nhận bất ngờ ấy khiến bầu không khí trong xe càng trở nên ngột ngạt.
Phải một lúc lâu sau, Lâm Gia Phàm mới cất giọng: “Nếu tại thời điểm xảy ra vụ án, Thôi Đạt đang cố xâm hại cô, thì việc cô phản kháng và giết gã vì tự vệ rất có khả năng được công nhận là phòng vệ chính đáng, hoặc cùng lắm là phòng vệ vượt quá giới hạn. Tại sao cô không báo cảnh sát mà lại chọn cách phân xác gã?”
“Tôi quá hận gã.” Lúc này Chu Hồng đã lấy lại bình tĩnh, cô nói một cách lạnh lùng: “Hạng cặn bã như gã, chẳng phải nên bị chặt thành từng mảnh sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play