“Không sao đâu, tại tôi không chú ý.” Người đàn ông bị cô đụng vào nở một nụ cười hiền lành, đồng thời vỗ vỗ cánh tay phải của mình, rõ ràng rằng lời nói không sao kia chỉ để an ủi.
Nghe thấy tiếng động, sếp Khương vốn đang đi phía trước quay lại. Sau khi chắc chắn La Tịnh Dao không bị thương, bà mỉm cười hòa nhã với người đàn ông đối diện: “Vất vả cho anh Triệu rồi, lại phải chạy thêm một chuyến. Đèn pha khu này hỏng khá nhiều, hôm nay nhờ anh thay hết giúp tôi nhé.”
“Nói gì vậy, khách sáo thế làm gì?” Anh Triệu cười, để lộ hàm răng trắng sáng, nhanh nhẹn rút một chiếc thang ra từ cái góc đang chất đầy đồ đạc rồi bắt đầu công việc.
Có lẽ thấy La Tịnh Dao tỏ ra tò mò, trên đường dẫn cô đến văn phòng, sếp Khương giải thích: “Anh Triệu làm hậu cần ở trung tâm thương mại này. Năm ngoái, khi tôi vừa mở cửa hàng ở đây, đúng lúc anh ấy ngã từ lan can tầng hai thẳng xuống tầng một.”
“Chỉ là gọi xe cấp cứu cho anh ấy thôi, không ngờ anh ấy lại là người biết ơn. Từ đó về sau, hễ cửa hàng tôi có việc gì, anh ấy đều giành làm hết.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa bước vào văn phòng. Sếp Khương ra hiệu cho La Tịnh Dao ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa, còn mình thì vòng ra sau bàn làm việc, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ. “Tôi thấy cô La là người thẳng thắn, vậy chúng ta vào thẳng vấn đề nhé. Chế độ lương của trung tâm chúng tôi là lương cơ bản cộng thêm hoa hồng. Đối với huấn luyện viên cấp cơ bản, lương cứng khoảng tám nghìn tệ mỗi tháng.”
“Công ty có bao ăn bao ở, thời gian thử việc là một tháng. Trong thời gian thử việc, chỉ được 50% lương. Nếu cô La thấy có thể chấp nhận, ngày mai cô có thể chính thức đi làm luôn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play