Trước tiên Mạnh Phỉ dạy một bài nhạc thiếu nhi, sửa giọng phổ thông dính khẩu âm cho Diệp Mễ, sau đó bắt đầu dạy Diệp Mễ ghép vần. Cô ấy biết dạy trẻ câu cá tốt hơn cho trẻ con cá, dạy con biết đọc viết sẽ khá khó, khó hơn dạy ghép vần, nhưng cô bé sẽ tự học có hiệu quả, phương thức dạy học của cô ấy gần giống với giáo viên tiểu học sau này. Diệp Ngư được chú ba Diệp ôm vào lòng nhìn Mạnh Phỉ dạy Diệp Mễ học, nóng lòng muốn nói được ngay lập tức.
Chú ba Diệp thấy con gái út nhìn chằm chằm bên kia, cảm thấy mới lại, anh chỉ vào hai mẹ con, cố ý đùa Diệp Ngư.
"Sao nào? Con cũng muốn qua đó học sao? Ai da, thích học là chuyện tốt, nhưng con phải nghe hiểu mới được, ngay cả tiếng gọi cha mẹ con còn chưa nói được, qua đó vô dụng thôi."
Diệp Ngư không để ý tới cha, tiếp tục nhìn chằm chằm hai mẹ con bên kia.
Cô lo cho khẩu âm của chị mình.
Chú ba Diệp không trông mong con gái mình có phản ứng gì, con gái út của anh tuy xinh đẹp nhưng cảm giác có chút ngốc, bình thường ngoại trừ đói bụng kéo kéo tay ư a vài tiếng, còn lại đặt cô bé trên giường đến chiều cũng không nói một câu, chẳng giống Diệp Mễ chút nào.
Lúc Diệp Mễ lớn chừng ấy tuổi cũng rất khó dỗ, liên tục đòi bế, vừa để xuống thì khóc òa lên, lúc được bế rất thích nhéo ngực cha, không biết lực ở đâu mà mạnh như vậy, lần nào cũng suýt nhéo đứt hai hạt đậu đỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play