Cô bé được xin nhận nuôi kia, Diệp Hoàng Hoa sau đó đã gặp một lần, quần áo so với Diệp Ngư còn đẹp hơn, kẹp tóc bướm nhỏ lấp lánh trên đầu, môi thoa son đỏ, chân mang giày da, kéo xa khoảng cách đẳng cấp so với bọn trẻ cùng trang lứa.
Trước đây cô ta từng thầm ước ao, tưởng tượng nếu người được nhận nuôi là mình thì sẽ ra sao, sau khi người đàn ông kia xuất hiện, chuyện này cũng dần dần phai nhạt trong đầu cô ta, không ngờ hôm nay lại gặp được người này một lần nữa.
Hiện giờ chắc hẳn ông ta vẫn chưa nhận nuôi cô bé kia.
Lòng Diệp Hoàng Hoa dậy sóng.
Quả thật, Tôn Chiêu Đệ và Diệp Hòa Bình là cha mẹ ruột của cô ta, là ân nhân ban sự sống, ân tình này lớn hơn cả trời bể, cô ta không nên không chấp nhận bọn họ.
Nhưng trước đây cô ta đã một lần dùng tính mạng báo đáp ân tình, đời này, cô ta muốn sống vì mình một lần.
Thời gian gần đây Tôn Chiêu Đệ và Diệp Hòa Bình sống không được tốt, chuyện gì cũng đổ lên đầu Hoàng Hoa, cảm thấy nhà bọn họ từ trước đến giờ là bị Hoàng Hoa khắc. Chỉ cần cãi nhau thì không tránh khỏi lôi Diệp Hoàng Hoa vào mắng một trận, giận điên lên còn muốn đánh con, cho dù Diệp Hoàng Hoa vẫn có tình cảm với bọn họ thì cũng bị làm khổ không ít. Huống chi được sống lại lần nữa, cô ta sớm đã không còn cảm tình sâu đậm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT