Diệp Mễ ngoan ngoãn đem cài áo cùng miếng ngọc ở nơi đó ra, lại phát hiện cô bé vẫn có thể nhìn thấy nơi đó, thử nghĩ lấy một quả táo cũng có thể lấy ra được: “Con, con, con có lấy ra cũng vẫn có thể đem đồ từ bên trong ra. . .”
Chú ba Diệp và Mạnh Phỉ nhìn nhau, lần đầu tiên có cảm giác bế tắc.
Lấy không ra thì có thể làm sao? Bọn họ cũng không thấy nơi có cây táo đó, cho dù lo lắng cho con gái cũng không còn cách nào, ngược lại còn sẽ làm con sợ hãi theo.
Diệp Ngư vỗ vỗ tay Mạnh Phỉ, ý bảo cô ấy đừng quá lo.
Trong truyện dù không có miếng ngọc kia, đến kết cục cơ thể Diệp Hoàng Hoa cũng không bị bệnh gì, thật vô lý nếu đời này dùng miếng ngọc rồi mà không gian lại làm hại Diệp Mễ.
Mạnh Phỉ cúi đầu giúp Diệp Ngư kéo chăn, nhìn cặp mắt trong veo sáng ngời của đứa con gái út đột nhiên liền bình tĩnh lại.
Có gì phải sợ đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play