Có mẹ kế như bà Diệp ở bên trong xúi giục, dù chia thế nào thì nhà cô ta cũng chịu thiệt, thế nên cần lấy thì phải lấy.
Không thèm quan tâm đội trưởng và những người khác còn ở đây, Tôn Chiêu Đệ nâng mặt: "Mẹ, chuyện ở riêng này, mẹ với cha đều đã quyết định rồi, đương nhiên là bọn con cũng không có ý kiến gì nữa, nhưng mà Truyền Căn nhà bọn con là con trai, là huyết mạch của nhà họ Diệp hai người, sau này còn phải sinh con đẻ cái nối dõi tông đường cho nhà họ Diệp, nhà bọn con còn có Hoàng Hoa với cả Khổ Cúc nữa, có thế nào thì cũng phải chia cho bọn con nhiều một chút chứ.''
Mặt Diệp Hòa Bình đỏ bừng lên, anh ta xấu hổ, dù sao thì lý do mà chân cha bị thương, mọi người trong nhà đều biết rõ, Tôn Chiêu Đệ còn nói thế này, thật sự là khiến anh ta có chút không ngẩng mặt lên nổi.
Nhưng anh ta cũng không dám ngăn cản Tôn Chiêu Đệ, suy cho cùng, anh ta cũng biết một mình mình mà nuôi sống ba đứa nhỏ và một người vợ thì áp lực có chút lớn, chú ba là con trai ruột của mẹ, bình thường nhất định được cha mẹ trợ cấp không ít, bèn cảm thấy mình thiệt thòi, muốn được chia nhiều của hơn.
Ông Diệp không ngờ Tôn Chiêu Đệ còn dám nói điều kiện với mình, càng không ngờ thế mà Diệp Hòa Bình lại giả vờ như không nghe thấy gì hết.
Ông đột nhiên cảm thấy từ trước đến giờ mình chưa từng hiểu rõ ba đứa con trai này.
Ông cho rằng thằng ba là người chỉ biết sống tạm bợ, cứng đầu quậy phá, rùa đen rụt đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play