Lục Hinh chỉ mơ tới Lục Lai Vượng nhận Bạch Đào, nhưng Bạch Đào vẫn mơ tới rất lâu sau đó.
"Trong mơ con là người xấu, con, con tiêu rất nhiều tiền, còn thích so đo, bọn nhỏ trong thành phố có, con cũng phải có. Bọn nhỏ trong thành phố không có, con cũng phải có chuyện gì con cũng muốn tranh giành… Cái gì con cũng muốn, khi còn bé muốn có kết quả học tập tốt, lớn rồi muốn quần áo nhà công việc, đều không hài lòng, không hài lòng… Cha! Mẹ! Con sợ! Con sợ! Con không muốn những thứ đó, con muốn làm người thân của cha mẹ của các anh chị, cũng không muốn vào trong thành phố học!"
Bạch Đào chỉ là một đứa nhỏ, từ nhỏ chưa từng gặp cản trở gì, đều tiếp nhận tư tưởng giáo dục thiết thực, trong giây lát lại mơ thấy giấc mơ kinh khủng như thế, cô bé bị kinh hãi cũng có thể tưởng tượng được, chỉ là nghĩ đến tất cả những thứ trong mơ đều không thỏa mãn cô bé, cô bé sợ run cả người.
Triệu Dương Thụ và Trình Phương đều là dân quê chính gốc, khá là mê tín, Bạch Đào nói quá tỉ mỉ, có mũi có mắt, bọn họ coi như không nghĩ nhiều cũng không được, hai người nhìn nhau một lúc. Triệu Dương Thụ bảo Trình Phương an ủi đứa nhỏ, bản thân đi vào trong sân mài đao.
Chắc chắn đứa nhỏ bị cô hồn dã quỷ trên núi làm phép, định để đứa nhỏ mơ thấy ác mộng, sau đó sinh bệnh nặng, anh ta mài đao, đặt ở dưới chỗ đứa nhỏ nằm, lại ôm cô bé ngủ một giấc, nếu như sáng hôm sau đứa bé không có chuyện gì, thì phép của cô hồn dã quỷ đã phá.
Khi còn bé có lần anh ta cũng mơ thấy ác mộng lên cơn sốt, mẹ của anh ta đã làm như thế.
Triệu Dương Thụ mài đao soàn soạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play