Hai mắt Lục Hinh sáng lên.
Mặc dù tối hôm qua cô bé bày ra dáng vẻ rất kiên cường, nhưng thật ra thì trong lòng cũng có chút tổn thương, chỉ là cô bé đã chuẩn bị là sẽ bị gạt bỏ từ lâu rồi, cũng không quá đau lòng. Bây giờ vừa nghe Lục Thiện Đức nói như vậy, mặc dù biết Lục Thiện Đức không thể nào vì một cuộc thi nhỏ như vậy mà thay đổi thái độ với cô bé, nhưng cô bé vẫn tình nguyện thử một lần.
Cô bé đi ra từ trong nhà, đứng ở dưới tàng cây, lau mồ hôi to như hạt đậu trên đầu, vẫn có chút rụt rè: “Anh nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Lục Thiện Đức trèo xuống từ trên cây, vỗ vỗ vào cái cây sơn trà.
“Anh cây này, em cây kia, chúng ta cùng trèo lên, có được không?”
Nhà Lục Lai Vượng cũng không phải khá giả gì, nhưng dù sao thì cũng ở trong huyện thành, điểm khác biệt với những ngôi nhà lớn nhất ở nông thôn chính là nhà được lợp bằng ngói, có một vài ngôi nhà, trong sân có mấy cây sơn trà, cũng không khác biệt lắm, Lục Hinh vừa thấy vậy cũng đồng ý.
“Được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play