Biết rõ câu nói đằng sau của ông cụ là giả, phía câu trước muốn dưỡng già mới là thật, Tiêu Xuyên Diễn cũng khó tránh khỏi động tâm.
Ai bảo ý nghĩ này thật sự quá hay chứ.
Anh ấy hoàn toàn không có bất kỳ tình thân gì đối với cha ruột của mình, ở trong nhà người duy nhất anh ấy mong nhớ cũng chỉ có một mình ông cụ. Ông cụ đã sớm về hưu, ở nhà cũng không thoải mái, dù cho mỗi món ăn đều là sơn hào hải vị, ăn cũng nhạt như nước ốc. Mà ở thôn Đại Liễu Thụ mới vẻn vẹn vài ngày như vậy, ông cụ không chỉ sắc mặt hồng hào tinh thần tỏa sáng, ngay cả ăn cơm cũng ngon hơn trước đây. Hôm qua buổi tối lần đầu tiên ăn ba miếng thịt kho tàu to, còn ăn cả một bát cơm, chỉ với điểm ấy, xây một khu nhà nhỏ ở đây cũng rất đáng giá.
Tiêu Xuyên Diễn không phải người địa phương, không có đất, muốn xây nhà ở chỗ này cần thông qua phê chuẩn của cán bộ thôn, người thành phố muốn xây nhà ở nông thôn bọn họ chính là lần đầu tiên. Cho dù là chú ba Diệp cũng không dám một mình quyết định, đầu tiên đi tới thị trấn tìm những lãnh đạo liên quan xin chỉ thị một phen, lại trở về trong thôn triệu tập các thôn dân mở họp, người trong thôn cũng cảm thấy rất mới mẻ ngạc nhiên.
Trong thành phố cái gì mà không có, bọn họ đều vót đến nhọn cả đầu cũng muốn đến thành phố, làm sao còn có người thành phố muốn đến nông thôn xây nhà chứ?
Bọn họ có thể không nghĩ tới mặt dương già, dù Tiêu Xuyên Diễn giải thích nói là muốn để ông Tiêu an hưởng tuổi già thì phần lớn người trong thôn cũng đều cảm thấy, tám phần mười muốn để cha vợ vui, đặc biệt xây một căn nhà ở đây tỏ rõ thái độ của mình, người thành phố mấy người chính là có tiền biết chơi mà.
Người trong thôn nghĩ như thế nào, chú ba Diệp không quản được, ông nói kế hoạch của mình với người trong thôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play