Ấn tượng của bà với đứa nhỏ Bạch Minh Hàn rất không tồi, trông vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, không cần dỗ, cũng không khó tính, khoai lang nướng cũng có thể ăn ngon lành, dễ nuôi hơn đại đa số các đứa trẻ trong thôn. Tuy rằng cuối cùng đái dầm làm hư một gái ga giường của bà, nhưng ai bảo nhóc này đẹp trai đâu, chuyện này không có gì to tát.
Đợi chú ba Diệp cùng tài xế đem đồ trên xe xách vào hết, Mạnh Phỉ mới nhanh chóng đón ông, hỏi chú ba Diệp: “Anh nhận ra đây là ai không?”
Trí nhớ chú ba Diệp còn tốt hơn Mạnh Phỉ, lúc đầu đứng ở ngoài cửa, không có ánh đèn, ông nhìn không rõ lắm, lúc này vào nhà rồi, có ánh đèn chiếu đến, ông nheo mắt lại tinh tế đánh giá, liền nhận ra thân phận của Bạch Minh Hàn. Nhớ đến quả đầu như ổ gà của cậu nhóc trong ngực Tiêu Xuyên Diễn, chú ba Diệp cũng không nhịn được cười, oán giận trong lòng cũng biến mất hơn phân nửa.
“Anh nhận ra rồi, đây là cậu nhóc năm ấy được Tiểu Tiêu bồng trên ngực mang đến, tên là gì nhỉ... Bạch Minh Hàn, đúng rồi, Bạch Minh Hàn!”
Ông tiến lên khoa tay múa chân hai cái.
“Lúc trước chỉ cao đến đùi chú thôi, vậy mà bây giờ lại cao đến mức này rồi, già rồi, mình già thật rồi.”
Nếu như là cậu nhóc này… thì hình như cũng không khó tiếp thu lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT