Đừng thấy chú ba Diệp là trưởng thôn người mà mọi người dựa vào để kiếm sống, Mạnh Phỉ là bà chủ của xưởng gia công quần áo lớn nhất ở đó, nhìn qua nhà cô trông như có điều kiện, nhưng nếu so sánh với gia tộc lớn chân chính lại không đủ nhìn.
Tào Tuyết Kì không dám bức cô quá, sợ cô thẹn quá hóa giận, cứng rắn giẫm đạp Bạch Minh Hàn. Tào Tuyết Kì chuẩn bị cho cô một trái táo ngọt, lần nữa đưa ra đề nghị lúc trước, cô ta mới vừa mở miệng thì thấy Diệp Ngư đột nhiên vỗ tay: “Tôi chỉ cần cố gắng nỗ lực, khiến bản thân trở nên càng xuất sắc là được rồi.”
Tào Tuyết Kì trợn tròn mắt.
“Cái gì?”
“Như chị nói đấy, tuy bây giờ điều kiện bản thân tôi không tệ, nhưng cũng không thể thay đổi gia thế để người nhà họ Bạch tiếp nhận tôi, cũng không thể trợ giúp gì nhiều cho Bạch Minh Hàn. Nhưng tôi còn trẻ, so với các người tôi còn rất nhỏ, cho dù tôi trở thành tiến sĩ cũng chỉ mới tầm hai mươi, một tiến sĩ trẻ tuổi như vậy hẳn sẽ có địa vị nhất định trong mắt đám người thượng lưu đi?”
Cái đó không phải là có địa vị nhất định.
Là tương đối có địa vị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT