Lưu Nhược Vân lạnh nhạt dội nước lạnh cho mọi người.
“Đó cũng chưa chắc, tôi nghe nói điểm chuẩn năm nay cao hơn năm trước rất nhiều, còn có số người thi đại học cũng tăng dần theo từng năm, cũng chẳng khác gì một chọi một trăm. Đứa nhỏ nhà họ Diệp thông minh, nhưng chuyện bứt phá thất bại cũng không phải không có, vẫn là bớt nói nhiều lời, tránh cho đến lúc đó xấu hổ.”
Người trong thôn vô cùng không vui khi nghe cô ta nói những lời này.
Diệp Ngư nhà người ta chính là cô bé may mắn, sao lại có chuyện bứt phá thất bại chứ? Lời này nhóm người không có trình độ như bọn họ cũng có thể nghe hiểu, chính là trù ẻo cô bé may mắn nhà người ta lúc thi đại học gặp sự cố, cái cô giáo Lưu này sao có thể nói ra lời khó nghe như vậy?
Bà Vương không thích Lưu Nhược Vân nhất.
Người bà già chứ tâm bà không già, nhìn người không phải dùng mắt nhìn, mà là dùng tâm nhìn, bà đã nhìn ra từ lâu, Lưu Nhược Vân này tâm tư không đơn giản, không phải người tốt. Nhất là dường như rất có thành kiến với cả nhà trưởng thôn, bà không hiểu rốt cuộc có mâu thuẫn gì, ở vị trí bà Vương nhìn, cả nhà chú ba Diệp cũng coi như vô cùng chiếu cố Lưu Nhược Vân, để cô ta tiếp nhận chức vụ giáo viên của cô Tống, còn không cần cô ta làm việc nặng trên đồng. Mấy ngày trường đóng cửa vì bận vụ mùa, nhờ cô ta giúp đỡ cho mấy con gia súc của công xã ăn, nhưng Lưu Nhược Vân, còn là một giáo viên mà, cô ta không hề nhớ một chút nào.
Bà Vương mở to mắt lão nhìn cô ta: “Tôi nói cô giáo Lưu này, chúng tôi tôn trọng cô, mới gọi cô một tiếng cô giáo, nhưng giáo viên như cô sao giống như ngay cả đám già bọn tôi cũng không sánh bằng vậy? Làm giáo viên không phải cũng nên trông mong đám trẻ của trường mình giỏi, từng đứa một thành tài, có tiền đồ ư, trông dáng vẻ này của cô không giống trông mong đám trẻ giỏi giang nha.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT