Mạnh Phỉ lập tức nói chuyện xảy ra trong thôn mấy ngày nay cho Diệp Mễ nghe.
"Cuối cùng mẹ cảm thấy, nếu chỉ là trong thôn chúng ta có bệnh dịch, bên trên không thể nào phản ứng nhanh chóng như vậy, rất có có thể là ở địa phương khác đã bùng nổ dịch bệnh, sau đó mới khiến cho bên trên coi trọng. Trong trường học là nơi có lượng người cao nhất, sắp khai giảng rồi, những học sinh đến từ các đội sản xuất đều phải quay về trường học đăng ký, cho nên kêu con trở lại, trốn học là chuyện nhỏ, nhất định không thể xảy ra chuyện gì."
Diệp Mễ đương nhiên có thể phân rõ tốt xấu.
"Mẹ nói đúng, trong bảo bối của con có nước suối linh tuyên, tuy rằng giống như chỉ có tác dụng dưỡng nhan, không có công dụng gì khác, dù sao cũng coi như là bảo bối. Con lấy một ít ra, mấy ngày nay tốt nhất chúng ta không nên đụng vào nước bên ngoài, vẫn nên dùng nước của con nấu ăn."
"Ừ… cũng không biết bọn cha ở trong thôn rốt cuộc thế nào…"
Mạnh Phỉ thở dài một tiếng, dịch góc chăn cho Diệp Ngư.
Hiệu quả của nước suối linh tuyền này quả thật rất tốt, hôm sau Diệp Ngư tỉnh lại, tinh thần trông tốt hơn bình thường, thậm chí còn ăn hết một bát cháo, Mạnh Phỉ nhìn mà suýt nữa rơi nước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play