Hôm nay mùa đông lạnh lẽo đi ra ngoài một chuyến, dù cho thời gian cũng chỉ có mấy giây ngắn ngủi như thế, cũng đủ để cho Diệp Ngư hiểu ổ chăn ấm dào dạt rốt cuộc tốt đẹp cỡ nào, cô cảm thấy mỹ mãn chui vào trong ổ chăn, giãn tứ chi ra, cảm giác ấm dào dạt bao vây lấy cô, không bao lâu đã ngủ mất.
Diệp Ngư bị ánh sáng màu trắng chiếu tỉnh.
Cơn gió tuyết không biết đã ngừng lúc nào, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây thật dày, chiếu xuống tuyết đọng trên nền tuyết trắng, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, cực kỳ sáng ngời.
Diệp Ngư ghé vào bên cửa sổ, cùng Bạch Minh Hàn bị ánh sáng chiếu tỉnh giống vậy nhìn ra phía ngoài. Lớp tuyết đọng đó ít nhất cũng phải đến bắp chân của bọn họ, đêm qua ga giường Diệp Ngư lén vứt vào trong chậu gỗ đã không còn thấy, đã trở thành một đống tuyết cao cao, trong sân trắng xoá, trên nóc nhà cũng trắng xoá. Cả thế giới giống như đều chỉ còn lại một loại màu sắc như thế, đơn điệu có chút dọa người.
Nhà chính truyền đến một loạt tiếng bước chân, Diệp Ngư và Bạch Minh Hàn xỏ dép chạy xoạch xoạch ra nhìn. Ba người đàn ông mặc áo ba-đờ-xuy, trên đầu đội mũ da che lỗ tai, trong tay đeo bao tay da, còn nắm chặt cái xẻng, dáng vẻ võ trang hạng nặng, cổ áo ba-đờ-xuy kéo thẳng đến phía dưới con mắt, nhóc xù lông nghiêng đầu nhìn nửa ngày, cũng chưa nhìn ra ai là Tiêu Xuyên Diễn, tùy tiện tóm lấy một người, há mồm gọi anh.
"Anh, các anh mặc như thế là muốn làm gì vậy?"
Tiêu Xuyên Diễn kéo cổ áo xuống, lộ ra cái mũi và cái miệng của mình: "Nhận sai người rồi, đó là Tiểu Ngũ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play