Vừa hay lúc cô ta tuyệt vọng thì nghe thấy âm thanh của ba nam thanh niên tri thức ở bên ngoài phòng vang lên: “Chú trưởng thôn, sao hôm nay chú lại tới đây nữa vậy? Lại đưa cơm cho chúng cháu à? Như này làm sao được cơ chứ.”
Âm thanh của chú ba Diệp mang theo vài phần áy náy, day dứt: “Không sao, vị nữ thanh niên tri thức cùng đến với mấy cháu dù sao cũng là bị thương trong thôn chúng tôi, tôi đảm nhiệm chức vụ thôn trưởng thì cũng nên chịu trách nhiệm đến cùng. Mấy món ăn này đều là mấy món giản dị thường ngày trong nhà, các cháu ăn rồi chứ, thế còn hai vị đồng chí nữ kia thì sao?”
“Đang ở trong phòng ạ, cháu gọi hai người đó họ hộ chú nhé?”
“Để tôi tự mình đi xem, dù sao cái vị đồng chí nữ tên, tên cái gì mà Vân kia bị thương cũng khá nghiêm trọng.”
Chú ba Diệp không nói với bọn họ rằng Lưu Nhược Vân bị thương là do anh đánh.
Đây cũng chả phải chuyện vẻ vang gì.
Tuy rằng chú ba Diệp không sợ phiền phức, nhưng chuyện này suy cho cùng gây ra cũng có vài phần không quá vẻ vang, cho nên không nhất thiết phải gây thêm phiền phức cho bản thân mình nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT