Nếu là bọn họ, tới thành phố rồi hai mắt còn không biết đường, không biết chữ, cũng không biết làm cách nào mới có thể liên hệ với xưởng dược. Vậy thì cho dù rễ cỏ tranh có thực sự quý giá đi chăng nữa thì bọn họ cũng không tìm được cách để bán, vẫn nên hợp tác với chú ba Diệp đi cho nhanh gọn, chỉ cần đem cỏ đến nộp là có thể chờ phát tiền, so với việc tự mình đi bán thì tốt hơn nhiều.
Lúc chuẩn bị chia tiền vẫn nghĩ như vậy.
Chú ba Diệp không tham gia hoạt động này, định để họ tự quyết định, vậy càng không có ý kiến.
Bọn họ cảm thấy Mạnh Phỉ đi một chuyến như vậy đã có thể nhẹ nhàng kiếm ba nghìn, chia cho nhiều người như vậy, tới tay cũng chỉ có một trăm mấy chục, làm sao họ có thể thoải mái được, một chuyến kiếm được ba nghìn thì cả đời này sẽ không cần phải làm việc nữa.
Không ai phản đối, chú ba Diệp lấy đi ba trăm thuộc về nhà mình, sau đó cầm bản ghi chép lúc trước của Mạnh Phỉ, để từng nhà tham gia hoạt động lần này đến lãnh tiền. Người nào được đọc tên liền vui vẻ như đang ăn tết, đếm tiền được phát đếm vài lần, có người còn dẫn theo con đến, thấy cha mẹ nhận được tiền liền nhân cơ hội ra yêu cầu: “Con muốn ăn sủi cảo.”
Người lớn vung tay lên: “Ăn! Chờ ngày mai sẽ đi huyện cắt hai miếng thịt về!”
Các thôn dân không được phân vào nhóm đầu tiên liền nhìn họ mà hâm mộ, nhưng cũng không ghen ghét, mọi người đều biết đây là thay phiên nhau tới, tháng này là bọn họ thì tháng sau là mình, ngược lại còn cảm thấy vô cùng an tâm, ít nhất hai vợ chồng chú ba Diệp thật sự có thể mang tiền về!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play