Diệp Ngư vội vàng vào phòng, đeo cái sọt nhỏ mà Mạnh Phỉ làm riêng cho lên người, cái sọt nhỏ bé ấy cứ như trong truyện cười vậy, căn bản không bỏ được bao nhiêu món. Năm trước ầm ĩ đòi nhặt lúa giúp, Mạnh Phỉ làm cho cô, chính là chuyên dụ cô chơi, Diệp Ngư lại cho là Mạnh Phỉ nghĩ đến chiều cao của cô mà làm theo yêu cầu của cô, đợi đến khi cô trưởng thành, cô có thể đeo balo lớn như mọi người trong nhà, làm việc lanh lợi.
Cho nên cô không có ý kiến gì.
Vẫn ăn không mệt mỏi.
Truyền Căn hơi ngại để Diệp Ngư nắm lấy tay mình, đứa trẻ sắp lên cấp hai đã hiểu được thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân. Emm ruột mình thì không sao, còn con nhà người ta, cho dù là em họ, Truyền Căn cũng ngại để người ta kéo lấy tay mình, bèn để cho Diệp Ngư nắm tay áo mình, đưa Diệp Ngư lên núi.
Lần đầu tiên Diệp Ngư đi lên núi, nhìn gì cũng cảm thấy mới mẻ, trước khi cô xuyên không đến đây không phải thi cử thì cũng là học hành, cho dù nghỉ hè đi du lịch, cũng chỉ đến disneyland, ngoài tivi phim rạp với điện thoại ra, còn chưa từng chính mắt thấy rừng cây rậm rạp như vậy. Chưa được chính tay sờ lên cỏ rêu trên tảng đá, càng chưa được ngửi thấy mùi vị đất hòa lẫn với không khí trong ngọn núi lớn này, cô chỉ cảm thấy tất cả đều mới mẻ.
Truyền Căn thấy nhiều rồi, trái lại không cảm giác được có cái gì mới mẻ, cậu ta tập trung chú ý ở ven đường sập đổ, rêu xanh dài trên cây, rễ cây ẩm ướt, trong bụi cây.
Diệp Ngư đang chuẩn bị sờ vào cỏ rêu trên tảng đá, Truyền Căn bèn gọi cô một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play