Tôn Chiêu Đệ lau đi nước mắt, từ trên mặt đất đứng dậy, kéo Diệp Hoà Bình ra ngoài cửa: “Đi, Hoà Bình, chúng ta bây giờ nhanh chóng đi tìm chú ba, nhanh chóng nói rõ ràng cho chú ấy biết!”
Diệp Hoà Bình không muốn ra ngoài cửa để mất mặt, hai vợ chồng bọn họ một bên lôi một bên kéo, cán bộ phụ trách kiến thiết lại mảnh đất bên này nhảy ra giảng hòa: “Hai vợ chồng cô chú trước cứ bình tĩnh, bình tĩnh đã, tôi thấy là chúng ta cứ sửa xong cái sân trong nhà cô chú rồi lại nói tiếp, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc xây dựng lại cơ chứ.”
“Đương nhiên là có rồi!” Tôn Chiêu Đệ nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp buột miệng nói ra: “Hạt cao lương trong miếu Thổ Địa kia, chính là của nhà chúng tôi!”
Người trong thôn đều cười ầm lên.
“Tôn Chiêu Đệ, cô là bị ngốc rồi à? Đó rõ ràng là do đức Thổ Địa cho chúng ta, là cho thôn chúng ta, sao bây giờ lại đổi lại thành của nhà bọn cô rồi?”
“Làm sao lại có người da mặt có thể dày đến như vậy được cơ chứ, đức Thổ Địa người ta là nói cho Diệp Ngư biết, Diệp Ngư lại nói với chú ba Diệp, chú ba Diệp lấy ra làm lương thực chung cho thôn chúng ta. Chú ba Diệp người ta còn là đội trưởng đấy, chú ấy còn chưa nói là của mình, cô cái loại phần tử xấu xa chuyên đầu cơ tích trữ lại nhớ nhung đến rồi à, có phải là lại chuẩn bị đầu cơ trục lợi rồi hay không?”
Tôn Chiêu Đệ tức đến nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy, cô ta chỉ một đám người, tàn nhẫn mắng chửi

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play