Tôn Chiêu Đệ khẽ cười, trong đôi con ngươi là sự toan tính, cô ta nhỏ giọng phân tích với Diệp Hòa Bình: “Anh không để ý à? Vết sẹo trên mặt Hoàng Hoa không biết làm sao mà nhạt đi nhiều, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Hơn nữa Hoàng Hoa cũng không phải quá xấu, ít nhất còn đẹp hơn Diệp Mễ, nếu vết sẹo kia không còn, khi Hoàng Hoa trưởng thành nhất định có thể tìm được một nhà chồng không tệ.”
Diệp Hòa Bình cảm thấy hơi khó tin.
Nhà nào tìm con dâu lại không tìm một người có thanh danh tốt, có một người cha mang tiếng đầu cơ trục lợi như anh ta, cho dù người ta có nhìn trúng Hoàng Hoa thì cha mẹ cũng sẽ không đồng ý.
“Haizz, trách anh lúc đó trong mắt chỉ có tiền, một lòng nghĩ chuyện phát tài, vốn dĩ không nghĩ tới ở đó lại khó làm như thế.”
Bây giờ mới nhớ tới? Sao lúc đó không chịu chú ý?
Tới mức khiến bản thân phải ngồi tù, Lư Đản còn đáng thương hơn, xém nữa đã bị bắn chết. Nhờ có vợ Lư Đản lấy hết tiền năm trước ra, cả đất đai và nhà cửa cũng bỏ ra mới miễn cưỡng bảo vệ được mạng sống của Lư Đản. Bây giờ cả nhà bốn người bọn họ ở chung với cha mẹ lớn tuổi, sống trong một căn nhà nhỏ chỉ có hai gian phòng, thật đáng thương.
Chẳng qua...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT