Số tiền Mạnh Hiên đưa cho Mạnh Phỉ vừa đủ sáu bảy mươi tệ.
Số tiền này cùng với xấp phiếu vải, trong chốc lát Mạnh Phỉ đã mua vải từ trong thành phố về, may cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới.
Một nhà bốn người bốn bộ mang kiểu dáng không giống nhau, nhưng lại cực kì phù hợp với khí chất của bốn người họ. Cho dù là Diệp Ngư hay Diệp Mễ đều là lần đầu tiên được mặc một bộ quần áo dùng vải mới may mà chưa có người mặc qua, đều vô cùng háo hức.
Diệp Mễ chạy đến trước tấm kính nhỏ để ngắm nhìn dáng vẻ của bản thân, càng nhìn càng thấy không giống em gái và mẹ mình, ngược lại thật sự rất giống cha, trái tim bé bỏng bỗng có vài phần lo lắng.
Cô bé lớn rồi, hiểu được nhiều chuyện hơn, một năm trước chú ba Diệp nói cô bé giống cha, cô bé vẫn còn khá vui vẻ, bây giờ cô bé một chút cũng không cảm thấy giống cha là chuyện tốt đáng vui mừng.
Cha cô thật là đáng thương quá đi mất, ai gặp cũng chê xấu, cậu chê xấu, người khác cũng chê xấu. Bây giờ cô bé vẫn còn nhỏ, người ta vẫn có thể miễn cưỡng khen vài câu đáng yêu hoạt bát, nhưng đến khi cô bé lớn thêm vài tuổi, có phải cũng sẽ bị đối xử giống cha không?
Ai mà muốn cả ngày bị người khác chê xấu chứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play