Chú ba Diệp quả thật nói không sai, đứa con gái út của cô thật sự là vị cứu tinh mà ông trời phái xuống. Năm đầu tiên chú ba Diệp kiếm được một số tiền nhỏ, năm thứ hai chú ba Diệp trở thành đội trưởng đội sản xuất, cô ấy cuối cùng cũng tìm lại được cha mẹ và anh trai, cả nhà họ nhất định sẽ ngày càng hạnh phúc.
Diệp Ngư có thể đoán ra được thân phận của Mạnh Phỉ không hề tầm thường, hiểu được tâm trạng hiện giờ của mẹ, cô thật lòng cảm thấy hạnh phúc thay mẹ mình, cô đưa tay lên lau nước mắt cho mẹ.
“Má má… không khóc, cười lên…”
Diệp Mễ không hiểu ông ngoại bà ngoại và cậu rốt cuộc có nghĩa là gì, nhưng cô bé hiểu đây là người thân của mẹ, cũng lau nước mắt cho mẹ.
“Mẹ ơi, đây là chuyện vui mà, mẹ đừng khóc nữa nhé, mẹ kể cho con và em nghe ông bà ngoại và cậu là người như thế nào đi.”
“Đúng, đúng, xem mẹ này, rõ ràng đây là chuyện vui mà…” Mạnh Phỉ lau đi hai hàng nước mắt, nở một nụ cười vừa hạnh phúc vừa hoài niệm, cô ấy nghĩ về khuôn mặt giọng nói của người nhà mình
“Cậu của các con là một người vừa cao vừa lớn, lúc nào cũng cười như kẻ ngốc vậy, cho dù bị mẹ bắt nạt cũng chỉ biết ngồi cười, nhưng nếu như có người ức hiếp mẹ, cậu của các con có thể cho hắn ăn no đòn. Bà ngoại của các con là một người rất nhân hậu, bà ấy biết hát rất nhiều bài hát, còn thông thạo cầm kì thi họa…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT