Giang Sách nhìn khay thức ăn đầy ắp, đặc biệt là cái đùi gà to kia, trong phút chốc tâm trạng có chút phức tạp.
Trong tiểu thuyết đã từng nhắc đến, mẹ của nguyên chủ, Khúc Lan, làm giúp việc bên ngoài, tình cờ đến nhà Quan Tinh La để dọn dẹp vệ sinh. Nguyên chủ nhân cơ hội đó đã cố gắng kết thân với Quan Tinh La, hy vọng mẹ mình có thể có công việc ổn định lâu dài.
Quan Tinh La biết rõ tình huống này, không những không khinh thường nguyên chủ mà còn quan tâm chăm sóc cậu nhiều hơn.
Nguyên chủ để báo đáp Quan Tinh La, thường làm chân chạy vặt cho hắn.
Đó là cách mà nguyên chủ và Quan Tinh La ở chung. Dù thế nào, Quan Tinh La với tư cách là một đại thiếu gia, không chỉ suy nghĩ đến tâm trạng của nguyên chủ mà còn uyển chuyển dùng cách để quan tâm cậu. Thật sự là một người lương thiện.
Giang Sách càng ngày càng hiểu vì sao Quan Tinh La lại có thể trở thành vạn nhân mê.
Giang Sách nhìn chằm chằm vào khay thức ăn đến ngẩn ngơ. Quan Tinh La dùng đũa gõ nhẹ vào khay, nói: “Hoàn hồn đi, lát nữa không phải còn muốn ngủ trưa sao? Ăn nhanh đi.”
Giang Sách ngước mắt lên, nhìn Quan Tinh La, mỉm cười đáp lại, không phụ lòng tốt của người khác: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Nụ cười chân thành luôn làm người khác rung động. Nhưng tóc của Giang Sách quá dài, khiến nụ cười ấy trở nên hơi mờ nhạt, không rõ ràng, mông lung mà lại khiến người khác thấy tò mò.
Quan Tinh La bỗng đưa tay vén nhẹ tóc mái trên trán Giang Sách, hỏi: “Khi nào thì cậu cắt tóc đây? Tóc che gần hết cả mắt rồi.”
Giang Sách vén tóc mái qua một bên, để lộ đôi mắt trong sáng.
Thiếu niên gầy gò lần đầu tiên bỏ đi vẻ phòng bị, biểu cảm nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, ánh mắt lộ ra sự trịnh trọng sâu sắc.
Một chiếc đùi gà và vài món thịt đã hoàn toàn thu mua được Giang Sách. Hiện tại, Giang Sách không còn phản cảm với việc làm người hầu cho vạn người mê, còn chủ động nói với Quan Tinh La kế hoạch của cậu: “Tôi định tìm thời gian đến tiệm cắt tóc bình dân để cắt, cho tiết kiệm.”
Quan Tinh La nghe vậy, không chê cười mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Thợ cắt tóc của tôi cũng khá tốt, có thể giới thiệu cho cậu.”
Nếu Quan Tinh La nói những lời như vậy, chắc chắn là không cần trả tiền. Giang Sách không muốn làm phiền Quan Tinh La vì những chuyện nhỏ nhặt, liền chuyển chủ đề: “Để sau rồi tính, không vội, vẫn còn thấy đường mà.”
Quan Tinh La nghe vậy, chỉ mỉm cười.
Bầu không khí giữa hai người nhẹ nhàng đến mức có thể cảm nhận rõ ràng. Giang Sách, vốn thường xuyên ăn không đủ no ở nhà, lúc này đang đói bụng thật sự. Cậu nhanh chóng dọn sạch khay thức ăn không còn chút gì.
Quan Tinh La thì ngược lại, từ tốn ăn phần của mình, toàn bộ quá trình đều bình tĩnh, động tác tao nhã, làm cho bữa ăn trong nhà ăn trường học như trở thành một bữa ăn trong nhà hàng cao cấp. Hình ảnh ấy hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ tiểu tiên nam của hắn.
Sau khi ăn xong bữa trưa, hai người cùng nhau quay về lớp học. Chu Hoàn, người ăn xong trước họ, hiện đang ngồi ở chỗ mình, đôi chân dài thẳng tắp dang ra, chắn cả lối đi nhỏ.
Giang Sách định bước qua chân Chu Hoàn để đi qua. Ai ngờ, đúng lúc đó Chu Hoàn rút chân lại, đồng thời liếc nhìn họ một cái.
Hôm nay Giang Sách đã ăn no, tâm trạng rất tốt. Cậu đùa vui: “Dáng người cao lớn đúng là có khác, chân dài thật.”
Chu Hoàn nghe xong không nói gì.
Khốc ca đúng là khốc ca, từ đầu đến cuối đều giữ vẻ lạnh lùng trầm mặc. Giang Sách sờ sờ mũi rồi trở về chỗ ngồi.
Quan Tinh La cũng ngồi xuống. Nghĩ một lúc, hắn quay đầu nói với Chu Hoàn:
“Cậu có thấy chỗ ngồi hơi chật không? Để tôi kéo ghế về phía trước một chút.”
Đối với những bạn học cao ráo chân dài, thường cần không gian ngồi rộng rãi hơn. Vì điều này, không ít lần các học sinh bàn trên bàn dưới cãi nhau để có chỗ thoải mái hơn. Nhưng Quan Tinh La chủ động kéo ghế của mình lên trước, nhường chỗ cho Chu Hoàn.
Chu Hoàn thấy Quan Tinh La làm vậy, giống như bị kích động mà lên tiếng: “Không cần.”
Giọng Chu Hoàn hơi khàn khàn, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Hắn nửa cúi đầu, không biểu lộ cảm xúc, chỉ vươn tay ra, lướt qua mặt bàn, đỡ lấy ghế của Quan Tinh La rồi kéo ghế trở lại chỗ cũ.
Quan Tinh La chỉ cười, không để ý, rồi quay lại chợp mắt nghỉ trưa.
Chu Hoàn thu tay về, dùng khuỷu tay chống lên bàn, hơi nghiêng người, che mặt mình.
Giang Sách nhìn thấy cảnh đó, trong lòng thầm “chậc chậc chậc” vài tiếng.
Trước mặt người khác luôn trầm lặng như vậy, chỉ chịu mở lời với Quan Tinh La. Chu Hoàn có cảm tình với Quan Tinh La, đúng là không cách nào che giấu được.
Buổi chiều, các tiết học diễn ra như thường lệ. Trong lúc giờ giải lao giữa các tiết, Tống Triều Văn ở lớp 11 - 2 lại đến trước cửa lớp họ.
Tống Triều Văn đến rõ ràng là để tìm Quan Tinh La.
Nhìn thấy Tống Triều Văn, nụ cười trên mặt Quan Tinh La hiếm hoi mờ nhạt đi một chút. Không tình nguyện đứng lên, bước ra cửa để nói chuyện với Tống Triều Văn.
Tống Triều Văn mang dáng vẻ của một người trí thức, phong thái nho nhã. Còn Quan Tinh La thì tuấn tú, ôn hòa. Hai người đứng chung một chỗ, đều là những cậu ấm nhà giàu, khí chất vừa tương đồng lại vừa khác biệt, như hai viên ngọc quý chiếu sáng lẫn nhau.
Không ít nữ sinh trong lớp thò đầu ra, cố ý hoặc vô tình liếc nhìn về phía cửa lớp.
Giang Sách tùy ý liếc qua, từ biểu cảm của Quan Tinh La đã đoán được Tống Triều Văn đến để bàn về việc học bổ túc. Rõ ràng Quan Tinh La không hề muốn.
Đúng lúc này, bên cạnh Giang Sách vang lên một giọng nói: “Hai người đó thân thiết lắm à?”
Giang Sách quay đầu, đối diện với đôi mắt dài hẹp của Chu Hoàn.
Giang Sách ngẩn ra, chỉ vào mình, hỏi:
“Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
Chu Hoàn lạnh lùng nhìn cậu một cái, rồi gật đầu.
Ngũ quan của Chu Hoàn sắc nét, ánh mắt lại lạnh lùng, khiến cậu trông thực sự rất khốc.
Giang Sách vốn không quen kiểu người ít nói như thế, nên chỉ vào Tống Triều Văn và Quan Tinh La, cười nói: “Cậu hỏi hai người họ thân thiết không à?”
Chu Hoàn im lặng coi như thừa nhận.
Giang Sách cười tủm tỉm trả lời: “Thân lắm, tất nhiên là thân. Hai người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà.”
Tống gia và Quan gia là chỗ quen biết lâu năm, nên nói vậy cũng không sai. Chỉ là trong nguyên tác, Quan Tinh La và Tống Triều Văn từ việc học bổ túc mới dần trở nên thân thiết hơn.
Cố ý nói như thế, quả nhiên khiến Chu Hoàn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tống Triều Văn đầy ý tứ sâu xa.
Giang Sách chống cằm, cũng nhìn ra cửa, mang tâm thái ăn dưa để hóng chuyện.
Sau khi nói chuyện với Tống Triều Văn xong, Quan Tinh La thở dài khe khẽ, trở lại chỗ ngồi.
Giang Sách rướn người qua lối đi nhỏ, dùng bút chọc nhẹ Quan Tinh La, hỏi thẳng: “Khi nào cậu học bổ túc vậy?”
Quan Tinh La quay đầu lại, ánh mắt có chút ai oán: “Hôm nay tan học bắt đầu luôn. Tôi nói không cần gấp như vậy, mà anh ta một chút cũng không chịu nhượng bộ.”
Trong lòng Giang Sách âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Tống Triều Văn. Không hổ là học bá, hành động nhanh gọn, nói làm là làm.
Giang Sách nghĩ, hôm nay chắc mình không về nhà cùng Quan Tinh La được rồi. Cậu có thể thuê xe đạp công cộng mà về.
Nhưng nghĩ như vậy lại cảm thấy hơi tiếc nuối. Cậu rất tò mò không biết học bá như Tống Triều Văn sẽ dạy bổ túc cho Quan Tinh La thế nào.
Mỗi học sinh giỏi đều có một hệ thống học tập riêng của mình. Giang Sách rất muốn quan sát phương pháp học tập của Tống Triều Văn, thậm chí còn muốn thảo luận với cậu ta một chút.
Nhưng Giang Sách không thể làm phiền thời gian ở riêng giữa Quan Tinh La và nhân vật phụ. Nếu không, cốt truyện của tiểu thuyết không thể tiếp diễn, thì biết phải làm sao?
Hai người trò chuyện hoàn toàn không tránh mặt Chu Hoàn. Chu Hoàn ngồi ngay phía sau Quan Tinh La, im lặng lắng nghe tất cả.
Nửa buổi chiều còn lại, Quan Tinh La không mấy vui vẻ. Nói đến việc không thích học tập, vạn nhân mê như hắn chẳng khác gì một học sinh trung học bình thường 16 tuổi.
Đến lúc tan học, vừa thu dọn đồ đạc, Giang Sách vừa nói với Quan Tinh La: “Cậu phải đợi học bá à? Vậy tôi đi trước nhé.”
Quan Tinh La dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Sách, rồi đột nhiên nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Giang Sách ngạc nhiên, vội vàng nói: “Cậu không phải cần học bổ túc sao?”
Quan Tinh La xách cặp sách lên, đáp:
“Không đi.” Nghĩ một lúc, hắn viện cớ: “Tôi thấy không khỏe.”
Giang Sách nhìn Quan Tinh La, chẳng thấy hắn có chỗ nào không khỏe. Nhưng vì bữa trưa, cậu đã xem Quan Tinh La như bạn tốt, nên tận tình khuyên nhủ: “Giờ học bổ túc rất quý giá, cơ hội được học bá dạy kèm đâu dễ có. Thử đi, biết đâu không chán như cậu nghĩ.”
Quan Tinh La hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ u buồn. Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự không khỏe. Nếu học trong tình trạng này, sẽ chỉ làm bệnh tôi nặng hơn. Tôi tin Tống học trưởng sẽ hiểu lý do tôi không đi.”
Ánh mắt Quan Tinh La đầy ẩn tình, sâu kín nhìn Giang Sách: “Cậu cũng thông cảm cho tôi chứ?”
Giang Sách: “…”
Không ai có thể từ chối một tiểu tiên nam như vậy.
Giang Sách vừa định nói “Vậy được rồi" thì Quan Tinh La đã kéo tay cậu, nhanh như chớp lôi cậu rời khỏi phòng học.
Vừa đi, Giang Sách vừa hỏi: “Không cần nói gì với học bá sao?”
Quan Tinh La, người một giây trước còn "không khỏe," giờ bước đi nhanh nhẹn như bay: “Không cần. Anh ấy không tìm thấy tôi sẽ gọi điện, tôi sẽ ho vài tiếng để chứng minh mình yếu ớt.”
Giang Sách: “…”
Hai người thuận lợi ra khỏi cổng trường. Quan Tinh La thở phào nhẹ nhõm, bước chậm lại, cười nói: “Không khí bên ngoài trường thật sự trong lành hơn nhiều. Tôi cảm thấy đỡ hơn rồi.”
Giang Sách không nói gì, chỉ cảm thấy bất lực trước sự hồi phục "kỳ diệu" này.
Cậu đưa Quan Tinh La đến bãi đỗ xe, chuẩn bị tiễn "đại thiếu gia" lên xe trước khi tự mình đạp xe về. Nhưng ai ngờ, vừa tới nơi, từ xa đã thấy bên cạnh chiếc siêu xe nhà họ Quan có một chàng trai trẻ đang nói chuyện với tài xế.
Người đó không ai khác chính là học bá Tống Triều Văn.
Quan Tinh La không ngờ đối phương lại không đi theo cách thông thường mà chạy tới tận đây chặn đường mình. Hắn lập tức khựng lại.
Giang Sách có chút vui sướng khi người gặp họa , nhìn Quan Tinh La, cười nói:
“Học bá tới rồi, không khí có vẻ không ổn. Cậu lại thấy không khỏe à?”
Quan Tinh La chớp mắt, đưa tay lên ngực như Tây Thi ôm tim, nét mặt u sầu: “Đúng vậy, hình như bệnh tôi lại trở nặng rồi.”
Giang Sách định nói: “Đừng giả bộ nữa, cậu chịu thua đi,” thì Quan Tinh La bất ngờ quay đầu, túm lấy cậu kéo ngược trở lại.
Hiển nhiên, Tống Triều Văn đã nhìn thấy họ. Anh ấy nói lời tạm biệt với tài xế, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Vừa đi, Quan Tinh La vừa nói với Giang Sách: “Giang Sách, dựa vào cậu đấy.”
Giang Sách sửng sốt: “Dựa vào tôi cái gì?”
Quan Tinh La nhanh chóng tháo chiếc cặp trên lưng Giang Sách xuống, trao đổi với cặp của mình, sau đó nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, đưa cậu sang hướng khác. Giọng nói của Quan Tinh La đầy vẻ đáng thương:
“Đến lúc cậu thể hiện tình bạn của chúng ta rồi. Đi thôi.”
Nói xong, hắn lách người chui vào dòng người tan học đông đúc, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Giang Sách đứng đó, cõng chiếc cặp nặng của Quan Tinh La, dở khóc dở cười. Nghĩ ngợi một lúc, cậu chỉ có thể bình tĩnh rời đi theo một hướng khác.
Thời tiết thực sự lạnh, trời đã chập tối. Ngoài cổng trường, dòng người nhộn nhịp khiến không khí buổi tối lạnh giá thêm phần ấm áp.
Giang Sách ung dung bước đi. Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía sau. Một giọng nói trầm ấm vang lên: “Bắt được cậu rồi.”
Ngay sau đó, cánh tay Giang Sách bị ai đó nắm chặt, kéo cậu xoay người lại. Trước mắt cậu chính là Tống Triều Văn, vẻ mặt vẫn giữ sự điềm tĩnh pha chút ý cười.