Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Giang Sách vẫn như thường lệ đúng giờ thức dậy. Không biết đêm qua Khúc Lan đã về lúc nào, sáng sớm lại rời đi, chỉ để lại bữa sáng trên bàn.

Ngủ một giấc dậy, Giang Sách đã đói đến mức bụng réo ầm ĩ. Cậu ăn hết phần bữa sáng, phần nào giảm được cơn đói, nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Cậu xách cặp lên, rời khỏi nhà.

Hôm qua mua vé tháng xe đạp công cộng nên Giang Sách quét mã một chiếc xe đạp, đạp đến ngã tư gần trường học. Giống như sáng sớm hôm qua, cậu đứng chờ Quan Tinh La.

Ai bảo cậu là tiểu tùy tùng của Quan Tinh La chứ?

Nguyên chủ rất nghèo, còn Quan Tinh La là cậu ấm nhà giàu. Nguyên chủ tiếp cận Quan Tinh La mới có thể được che chở, mà Quan Tinh La cũng đã quen với việc được người kia đi theo, giúp xử lý một số chuyện.

Chiếc siêu xe màu đen lại một lần nữa xuất hiện, Quan Tinh La bước xuống xe, nhìn thấy Giang Sách đang dựa vào chiếc xe đạp, dừng lại một chút rồi hỏi: “Về sau cậu đều đạp xe đến trường sao?”

Giang Sách đáp: “Mua vé tháng rồi, không đi thì phí.”

Quan Tinh La thoáng lộ ra vẻ cô đơn:

“Vậy được rồi, không làm phiền cậu đạp xe.”

Hắn nhìn Giang Sách, ánh mắt dịu dàng, khóe môi mang theo nụ cười mềm mại, nhưng vẻ mặt lại rất kiên cường. 

“Tôi có thể tự mình đi học, không sao cả, không thành vấn đề. Tôi làm được mà.”

Giang Sách: “...”

Chỉ là tự mình đi học thôi mà, sao lại giống như chuẩn bị đơn độc ra chiến trường thế này?

Quan Tinh La nhìn Giang Sách đầy mong đợi. Giang Sách đành phải nói: “Tôi vẫn sẽ như bình thường chờ cậu.”

Cậu khóa xe đạp lại rồi nói: “Tôi đạp xe đến đây là được.”

Quan Tinh La lập tức mỉm cười, đôi mắt cong lên, nói: “Giang Sách, cậu thật tốt.”

Giang Sách bất đắc dĩ đi cùng Quan Tinh La đến trường, trong lòng nghĩ, chẳng trách Quan Tinh La có thể trở thành nhân vật chính. Hắn mỉm cười nhìn như vậy, ai mà nỡ làm hắn thất vọng?

Qua hai ngày quan sát, Giang Sách nhận ra Quan Tinh La đối xử với cậu rất thân thiện, không có vênh mặt hất hàm sai khiến, những yêu cầu cũng rất khách sáo, ít nhất thoạt nhìn như đang đối xử với bạn bè.

Vừa đi cùng Quan Tinh La đến trường, Giang Sách vừa hỏi: “Hôm qua học bá lớp 11 nói muốn mỗi cuối tuần bổ túc cho cậu. Cụ thể là lúc nào vậy?”

Quan Tinh La nhíu mày, có chút buồn rầu, đáp: “Vẫn chưa quyết định, tôi không muốn đi.”

Giang Sách vội nói: “Học bá rất lợi hại, đây là cơ hội hiếm có đấy.”

Được phụ đạo khóa học mới có thể tiến thêm một bước xây dựng quan hệ, tăng thời gian ở bên nhau mới có thể thúc đẩy tiến triển cốt truyện. Hơn nữa, làm sao có thể không chăm chỉ học hành? Lớp 10 không cố gắng thì đến lớp 12 sẽ hối hận đấy, cậu có hiểu không?

Quan Tinh La không hiểu. Hắn chỉ cảm thấy vừa khai giảng đã bị ép học khiến mình chẳng còn động lực. Hắn chớp mắt, cố kìm một cái ngáp sớm, rồi nói: “Để tính sau đi.”

Thấy không thuyết phục được, Giang Sách không nói gì thêm. Hai người cùng bước vào trường, bắt đầu một ngày học tập như thường lệ.

Vào tiết đọc buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm Lư Tấn bước vào lớp, gọi lớp trưởng lên bục giảng đọc danh sách, rồi nói: “Học kỳ này sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi. Mọi người ngồi theo sơ đồ vị trí trên bảng đen.”

Ông vỗ tay thúc giục học sinh: “Nhanh lên, hành động đi, đừng chậm chạp.”

Có người vui mừng hớn hở, cuối cùng không phải ngồi cùng bàn với nhau nữa, có người thì không tình nguyện, khó khăn lắm mới thân quen được, vậy mà nhanh chóng phải tách ra.

Giang Sách đối với việc ngồi cùng bàn không có cảm giác gì đặc biệt, người bạn cùng bàn cũ lại vỗ vai cậu: “Huynh đệ, dù sau này chúng ta mỗi người một nơi, nhưng trong phòng thi vẫn có thể gặp lại.”

Trước đây, thành tích của nguyên chủ và bạn cùng bàn gần như ngang ngửa, đều thuộc nhóm xếp cuối lớp, nên khi thi cử khó tránh khỏi lại ở chung một phòng thi.

Giang Sách nghe vậy chỉ cười cười.

Lớp trưởng đứng trước bảng đen sắp xếp lại số ghế toàn lớp, từ hàng đầu tiên bắt đầu, viết rất chậm. Các học sinh bên dưới nhìn chờ mong để xem tên mình được sắp ở đâu.

Giang Sách vừa thu dọn đồ đạc, vừa liếc nhìn Quan Tinh La một cái. Cùng lúc đó, Quan Tinh La cũng quay đầu nhìn về phía cậu.

Hai ánh mắt chạm nhau, Giang Sách ngẩn người, còn Quan Tinh La mỉm cười, dùng khẩu hình nói với Giang Sách: “Nếu được ngồi cùng bàn với cậu thì tốt quá.”

Giang Sách nghĩ thầm, không thể nào, như vậy thì quá lãng phí. Biết bao người muốn được làm bạn cùng bàn với vạn nhân mê này, cậu sẽ không tranh giành, muốn để cơ hội lại cho người khác.

Giang Sách không biểu lộ cảm xúc, kết quả cuối cùng là một học sinh không quen thuộc được ngồi cùng bàn với Quan Tinh La, còn Giang Sách thì ngồi phía sau Quan Tinh La, hai người cách nhau một lối đi nhỏ.

Vị trí này không xa không gần, vừa vặn tốt, rất phù hợp với địa vị tùy tùng của Giang Sách.

Giang Sách vừa dọn sách vở lên chỗ ngồi mới, liền phát hiện trên đỉnh đầu mình bị phủ bóng.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Hoàn đã đi tới.

Chu Hoàn nhìn chằm chằm Quan Tinh La, vừa nhìn vừa đi, thẳng đến khi ngồi xuống vị trí phía sau Quan Tinh La.

Giang Sách chớp mắt mấy lần.

Quả nhiên, cốt truyện sẽ luôn đẩy nam phụ và nam chính lại gần nhau.

Chu Hoàn ngồi gần Quan Tinh La như vậy, có thể gần quan được ban lộc.

Quan Tinh La không bận tâm đến người cao lớn phía sau, xoay người nhìn Giang Sách, cười nói: “Chúng ta gần nhau quá nhỉ.”

Giang Sách cũng mỉm cười, đáp lại một tiếng “Ừm.”

Chu Hoàn từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn Quan Tinh La, lúc này mới nghiêng đầu liếc qua Giang Sách.

Ánh mắt của Chu Hoàn có chút lạnh lẽo, không biết đang nghĩ gì, hoàn toàn không thể hiện cảm xúc.

Giang Sách định gọi người bạn cách lối đi một tiếng, nhưng Chu Hoàn vào lúc này lại quay đầu, cúi xuống sắp xếp bàn của mình, cả quá trình không chút biểu cảm, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thấy vậy, Giang Sách cũng từ bỏ ý định.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ngồi, Lư Tấn yêu cầu mọi người trật tự để tiếp tục đọc bài buổi sáng.

Giang Sách không có cảm giác đặc biệt gì với chỗ ngồi và bạn cùng bàn mới. Những kiến thức trên lớp với hắn mà nói đều đã học qua. Cậu cúi đầu xem sách giáo khoa, nghĩ xem có nên mua vài cuốn bài tập để luyện thêm không.

Cậu tranh thủ quan sát hai người ở phía đối diện lối đi. Quan Tinh La vẫn bình thường, ngồi ngẩn người hướng về phía bục giảng, có lẽ không nghe giảng nhưng cũng không làm gì khác.

Còn Chu Hoàn lại rất thú vị.

Hắn trước sau chỉ nhìn chằm chằm vào gáy Quan Tinh La, không chớp mắt, gần như không liếc qua giáo viên phía trước lấy một lần.

Giang Sách liếc mắt nhìn, thấy ngón tay của Chu Hoàn đang đặt trên mặt bàn khẽ động, chậm rãi giơ lên, hướng về phía Quan Tinh La di chuyển.

Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến sợi tóc của Quan Tinh La, Chu Hoàn đột nhiên rụt tay lại, cúi đầu xoa sau gáy, ánh mắt cụp xuống.

Hắn dường như nhận ra điều gì đó, quay đầu sang bên nhìn. Giang Sách vội vàng nhìn thẳng lên bục giảng, không để ý đến nữa.

Ồ, rõ ràng Chu Hoàn rất để ý đến Quan Tinh La.

Vào buổi trưa, Giang Sách và Quan Tinh La đều ăn trưa tại nhà ăn của trường.

Gia cảnh của Giang Sách không được tốt, Khúc Lan sống tiết kiệm để dành tiền sinh hoạt phí cho con trai. Số tiền vốn đã không nhiều, nên Giang Sách cũng ngại tiêu xài. Bữa trưa chỉ có thể mua những món ăn rẻ tiền.

16 tuổi là độ tuổi cơ thể phát triển nhanh, có thể ăn hết cả một con bò. Giang Sách ở nhà ăn sáng và tối rất sơ sài, đến trường học vẫn không thể cải thiện bữa ăn.

Trong nhà ăn, ở quầy đồ ăn nóng hổi, các khay thức ăn đều phủ đầy thịt băm và trứng, sáng bóng đầy hấp dẫn.

Nhìn những món ăn đó, Giang Sách lặng lẽ nuốt nước bọt.

Giang Sách đi cùng Quan Tinh La, khi hai người bước vào nhà ăn, đã có rất đông người xếp hàng phía trước.

Nhà ăn giờ cơm luôn đông như vậy, ai đến trước thì có đồ ăn ngon, nếu đến muộn, món ngon sẽ hết. Khi tan học, các nam sinh lao ra như những con ngựa hoang.

Giang Sách định đi xếp hàng, nhưng Quan Tinh La lại không nhúc nhích. Giang Sách thấy lạ, nhìn hắn hỏi: “Không ăn cơm sao?”

Quan Tinh La chỉ cười.

Giang Sách không hiểu, chỉ nghĩ cười ngây ngô cái gì, đi ăn cơm đi.

Quan Tinh La thấy Giang Sách không hiểu ý mình, mím môi nói: “Người đông quá, chúng ta đổi chỗ khác ăn đi.”

Tầng hai nhà ăn có quầy cơm xào, ngoài trường học cũng có những quán cơm riêng, nhưng giá cả chắc chắn cao hơn. Hơn nữa, Giang Sách thấy phiền phức, liền nói: “Ăn ở đây đi, không có thời gian, ăn xong còn về lớp ngủ.”

Quan Tinh La không đáp lời.

Hai người đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ. Cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra. Giang Sách chợt nhớ lại, ngày hôm qua, ngày đầu tiên khai giảng, tại ngã tư đường, Quan Tinh La cũng nhìn cậu như vậy mà không nói gì.

Khi đó, Quan Tinh La còn buồn ngủ, muốn Giang Sách dẫn đường, nhưng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Giang Sách.

Lần này, Quan Tinh La hẳn cũng muốn nhờ vả điều gì.

Giang Sách suy nghĩ một lúc, thử nói: “Hay là tôi đi xếp hàng, cậu đi giữ chỗ ngồi?”

Quan Tinh La thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Học kỳ 1 đều như vậy cả.”

Giang Sách hiểu ra.

Nguyên chủ vốn là một thiếu gia nhỏ, Giang Sách hiện giờ lại đóng vai làm người phục vụ cho cậu ta, chuyện xếp hàng lấy cơm chắc chắn đều là việc của hắn.

Giang Sách hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Quan Tinh La vẫn cười: “Một phần hai món mặn, một món chay, thêm một cái đùi gà, một phần bánh bao nhân thịt và một quả trứng chiên.”

Giang Sách lập tức cạn lời.

Bảo cậu đi xếp hàng lấy cơm cũng được, nhưng ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ không sợ làm sụp đổ hình tượng tiên nam sao?

Quan Tinh La đưa thẻ cơm của mình cho Giang Sách, nói: “Dùng cái này.”

Giang Sách nhận lấy thẻ, xoay người đi xếp hàng.

May mắn thay, các cô nhân viên ở nhà ăn rất nhanh nhẹn. Dù xếp hàng đông người, nhưng hàng di chuyển rất nhanh.

Đến lượt mình, Giang Sách nhớ rõ yêu cầu của Quan Tinh La và thanh toán bằng thẻ của hắn.

Khi nhìn thấy số dư trong thẻ, mắt Giang Sách mở to đầy kinh ngạc.

Nhiều như vậy, ăn ba năm cũng không hết, đúng là thiếu gia nhà giàu.

Giang Sách bưng một mâm đầy đồ ăn trở lại, Quan Tinh La từ xa đã vẫy tay gọi cậu.

Giang Sách thấy Quan Tinh La trước tiên cầm đũa, còn múc thêm hai thìa canh, trong lòng khó chịu vơi đi được vài phần.

Bữa trưa của hai người bày đầy cả bàn, phần lớn là đồ ăn mà Quan Tinh La gọi, còn Giang Sách chỉ mua một phần cơm chay và cơm trắng, dĩ nhiên là dùng tiền trong thẻ cơm của mình.

Giang Sách cầm đũa, khuấy nhẹ cơm trắng, định làm cơm trộn cùng nước canh để ăn cho có vị, thì đột nhiên phát hiện trên cơm của mình xuất hiện thêm một cái đùi gà.

Giang Sách ngẩng đầu, nhìn về phía Quan Tinh La.

Quan Tinh La không cầm đũa, chỉ chống cằm ngồi cạnh bàn, vẻ mặt có chút buồn rầu, rồi nói: “Hình như lỡ tay mua nhiều quá, phải làm sao đây?”

Đôi mắt đen láy như nước của Quan Tinh La nhìn thẳng vào Giang Sách, dần dần hiện lên một nụ cười nhẹ. Quan Tinh La mỉm cười nói: “Lãng phí thì không tốt, cậu giúp tôi ăn bớt đi, Giang Sách.”

Mỗi khi Quan Tinh La gọi tên ai đó, âm điệu cuối cùng luôn nhẹ nhàng, nghe vào tai tạo cảm giác ôn hòa, điềm tĩnh.

Tiếp đó, trứng chiên, thịt và cả phần bánh bao cũng lần lượt được chuyển sang khay đồ ăn của Giang Sách.

Giang Sách ngẩn người ra.

Lúc này, Quan Tinh La mới cầm đũa lên, cười tươi nói: “Như vậy mới tốt, bắt đầu ăn cơm thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play