“Tam hoàng tử? Thật trùng hợp.”
Ngải Phù như thể nhận ra người đến, cười bước lên hai bước, tiện tay vén những sợi tóc vàng bị gió thổi rối ra sau tai, đồng thời mở miệng nói: “Người cũng đến ngắm hoa sao?”
Một thời gian không gặp, sắc mặt Tự Minh Uyên vẫn tái nhợt, thiếu sức sống, trông đúng là rất giống một họa sĩ đắm chìm trong thế giới nghệ thuật.
Vạt áo hắn thậm chí còn có vài vệt sáng mờ, có lẽ là do cọ quệt phải.
Một vị hoàng tử, ngụy trang đến mức này, đúng là kẻ tàn nhẫn!
Tự Minh Uyên cũng mỉm cười, nhưng lại lắc đầu: “Tôi định về ký túc xá, chỉ là đi ngang qua thấy bóng dáng tiểu thư Ngải Phù quen mắt, không ngờ lại đúng là cô.”
Ngải Phù: Ha hả, đúng là lắm mưu nhiều kế, đến ngắm hoa Xích Tiêu cũng không dám thừa nhận.
“Vậy người có thể ngắm hoa đẹp trước rồi về cũng được mà.” Ngải Phù vung tay phải lên, nghiêng người làm vẻ giới thiệu: “Bây giờ đang đúng mùa hoa Xích Tiêu nở rộ, hai ngày nay là đẹp nhất đấy. Ngắm những bông hoa xinh đẹp thế này, cảm giác đến giấc mơ buổi tối cũng sẽ đẹp đẽ hơn.”
Tự Minh Uyên mỉm cười: “Tiểu thư Ngải Phù rất thích hoa sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play