✰✰✰✰✰

“Ngươi nói, ta là con gái của công tước?”

Ngải Phù nằm trên sàn nhà cứng đờ, mắt nhắm nghiền, thở đều đều.

Cô đã hai ngày một đêm chẳng ăn thứ gì, đến nước cũng chưa uống một ngụm, thật sự không còn sức lực để phản ứng mạnh mẽ với giọng nói đột ngột vang lên trong đầu.

Dù sao thì, dù không mở miệng, cái giọng nói không rõ danh tính kia chắc cũng nghe được lời đáp trong đầu cô, cứ vậy đã.

“Đúng đó đúng đó! Ba ngày nữa cô sẽ được đón về!”

“Sẽ không còn phải lo lắng chuyện bữa đói bữa no nữa, còn có vô số quần áo đẹp và đồ ăn ngon, vui không? Kích động không?”

Giọng nói trong đầu rất hoạt bát, nghe như trẻ con tầm bảy tám tuổi, có chút khó phân biệt giới tính.

Ngải Phù: “Ừ.”

Hệ thống tân thủ mang số hiệu 594111 khựng lại một chút, phản ứng này không đúng lắm thì phải.

Thông thường, đối mặt với một sự xuất hiện đột ngột như nó, người ta hoặc là cảnh giác, hoặc là hoảng sợ, sao ký chủ này lại bình tĩnh đến vậy?

Hệ thống có thể nhận thấy, tốc độ tim đập của cô thậm chí chẳng thay đổi chút nào.

Nếu là kiểu yêu quái sống lâu năm thì không nói, nhưng ký chủ này chẳng phải mới chỉ là cô bé mười lăm tuổi thôi sao?

Hệ thống thử nói lại một câu nữa: “Còn có rất nhiều trai đẹp nữa đó nha.”

Ngải Phù: “…”

Không muốn nói, không muốn nghĩ, cô cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Ba ngày sau, nếu thật sự có người đến tìm cô, có khi chỉ tìm được một cái thi thể tươi mới thôi cũng nên.

“Á á á á á á á ——”

“Sao thế này, chỉ số cơ thể của cô sao mà kém vậy!”

Cái vật thể không rõ trong đầu đột nhiên phát ra tiếng nổ chói tai, khiến đầu óc vốn đang mơ màng của Ngải Phù bỗng tỉnh táo lại trong giây lát, cô yếu ớt đáp: “Ừ, sắp chết rồi, có gì ăn không?”

Mặc kệ cái thứ kỳ quái này là gì, chỉ cần có thể cho cô ăn, bán linh hồn cho ác quỷ cũng chẳng sao.

Cảm giác đói khát đến phát bệnh, thật sự quá sức chịu đựng rồi.

Hệ thống vội vàng “cuống cuồng tay chân” mở trung tâm mua sắm, khu đồ ăn.

【Canh Đại Bổ Tình Ý Miên Man】888 điểm tích lũy.

Miêu tả: Uống chén canh này, triền miên đến bình minh. Nhớ lại khoảnh khắc tươi đẹp của đôi ta, chúc người một đêm hạnh phúc.

【Cơm Chiên Trứng Hỉ Khí Dương Dương】111 điểm tích lũy.

Miêu tả: Độ thiện cảm +1, chỉ dùng được một lần với một đối tượng.

【Thịt Kho Tàu Đầu Bếp Quốc Yến】6 điểm tích lũy.

Miêu tả: Một chén thịt kho tàu ăn rất ngon.

Ánh mắt hệ thống dừng lại, rồi nhanh chóng nhìn xuống dưới cùng, thứ rẻ nhất là một cái màn thầu, giá 0.1 điểm tích lũy.

Rẻ thì đúng là rẻ thật, nhưng mà..

Nhìn điểm tích lũy đang trống không của mình, hệ thống tuôn rơi nước mắt chua xót, chẳng lẽ nó sẽ trở thành hệ thống có nhiệm vụ thất bại nhanh nhất lịch sử sao?

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của nó đó!

“Hu hu, ký chủ ơi, tôi không có điểm tích lũy, một chút cũng không có, làm sao bây giờ, tôi không cứu được cô rồi!”

“Ký chủ ơi, cô đừng chết mà! Tôi không muốn nhanh vậy đã phải quay về đâu, tôi vất vả lắm mới tốt nghiệp đó, hu hu hu.”

Ngải Phù cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, cái thứ này rốt cuộc do ai tạo ra vậy, vừa ồn ào vừa vô dụng.

“Làm sao để có được điểm tích lũy?”

Ngải Phù không muốn chết, càng không muốn chết đói, giờ đã có chút hy vọng, cô nhất định không bỏ cuộc.

Vì thế, cô còn cố ý nói thêm một câu: “Kiểu nào phù hợp với tình trạng hiện tại của ta, có thể kiếm được điểm tích lũy nhanh nhất ấy.”

Tiếng khóc của hệ thống ngừng bặt, may mà nó không đến nỗi hỏng luôn, lập tức chọn ra ba nhiệm vụ phù hợp nhất với tình hình của Ngải Phù lúc này.

【Nhiệm vụ một: Học thuộc một bài thơ. Lựa chọn như sau… Phần thưởng 0.1 điểm tích lũy.】

【Nhiệm vụ hai: Kiểm tra nụ cười. Đạt 30 điểm trở lên sẽ được 10 điểm tích lũy, 60 điểm được 200 điểm tích lũy, 80 điểm được 1000 điểm tích lũy, 100 điểm được 20000 điểm tích lũy】

【Nhiệm vụ ba: Kiểm tra ánh mắt. Đạt 30 điểm trở lên sẽ được 50 điểm tích lũy, 60 điểm được 1000 điểm tích lũy, 80 điểm được 5000 điểm tích lũy, 100 điểm được 80000 điểm tích lũy】

Hệ thống: “Ký chủ! Tôi đề nghị chọn cái thứ hai, cười vài cái là xong, đạt 30 điểm không khó đâu, có 10 điểm tích lũy là cô có thể đổi được mấy ngày ăn uống rồi đó!”

Cười vài cái?

Ngải Phù lúc này còn chưa biết cái hệ thống này là một tân binh chính hiệu, đề nghị của nó, tốt nhất là đừng nghe cái nào.

“Vậy bắt đầu đi.”

Theo những lời này hiện lên trong đầu, cái giọng nói kiểm tra cũng vang lên, nhưng khác với vẻ hoạt bát lúc trước, giờ đây nó hoàn toàn biến thành âm thanh máy móc, không chút cảm xúc.

“Kiểm tra nụ cười hạng mục thứ nhất: Cười như tắm gió xuân.”

Ngải Phù:… Hả?

Cười như tắm gió xuân, cười thế nào mới được?

Ngải Phù còn tưởng rằng cái gọi là kiểm tra nụ cười chỉ là mấy kiểu “cười lớn” “cười gượng”, lắm thì “cười mà như mếu” thôi.

Không ngờ vừa bắt đầu đã là một đề mục khó nhằn như vậy.

Nghe tiếng đếm ngược mười giây trong đầu, Ngải Phù đành tặc lưỡi, liều mạng làm thử, gắng gượng kéo khóe miệng.

“Kiểm tra nụ cười hạng mục thứ hai: Cười bốn phần ủy khuất, ba phần ái mộ, ba phần vô tội.”

Ngải Phù:…

Cái kiểu cười này, thật sự là kiểu người bình thường có thể cười được sao?

Nhưng trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng, không cầu đạt tiêu chuẩn, có khi 30 điểm đơn giản lắm thì sao?

Ngải Phù lại kéo kéo khóe miệng.

“Kiểm tra nụ cười hạng mục thứ ba: Nhất cười khuynh thành, lại cười khuynh quốc.”

Ngải Phù không mỉa mai nữa, cô mệt rồi, trực tiếp kéo khóe miệng cho xong chuyện.

“Hệ thống chấm điểm xong ——”

“Điểm cuối cùng: 4 điểm. Bình luận: Ha ha, đây là cười hả? Mặt heo mẹ nhếch lên còn buồn cười hơn cô!”

Ngải Phù lần đầu tiên biết, khi người ta tức đến cạn lời, thật sự sẽ bật cười.

Giọng nói lắp bắp của hệ thống lúc này cũng trở lại: “Sao lại thế này, ký chủ cô…”

Hệ thống cũng suy sụp tinh thần luôn rồi, làm trong ngành này, tiêu chuẩn chọn người đầu tiên chính là phải đẹp, mà không phải đẹp bình thường, nếu thang điểm 10, ít nhất cũng phải 7, 8 điểm.

Người như vậy, cười lên tệ nhất cũng phải được 30 điểm chứ?

Kết quả, nhìn con số 4 to tướng, bốn điểm đó, chỉ có bốn điểm! Hệ thống chỉ muốn khóc thôi.

“Chọn cho ta bài thơ ngắn nhất.”

Ngải Phù không bỏ cuộc, một loạt hành động vừa rồi tuy khiến người ta tức đến nghẹn họng, nhưng cũng chứng minh đây không phải ảo tưởng trước khi chết của cô, cô không đến mức ảo tưởng ra cái thứ quái quỷ này.

Nếu đã vậy, thì thử lại lần nữa.

Cô muốn sống! Sống bằng mọi giá!

Hệ thống cũng không muốn lập tức cuốn gói về nhà, vội vàng theo yêu cầu của Ngải Phù, chọn cho cô một bài thơ trữ tình dài khoảng 150 chữ, đã là ngắn nhất trong số những lựa chọn.

Ngải Phù không đáp lời hệ thống nữa, dồn hết tâm trí bắt đầu học thuộc thơ.

Cơn đói khát và kiệt sức trên cơ thể, lúc này bị ý chí mạnh mẽ của con người lấn át, ước chừng hai phút sau, Ngải Phù thành công.

“Tích! Ngâm nga ‘Ta yêu người’ thành công, thưởng 0.1 điểm tích lũy.”

Giây tiếp theo, một chiếc màn thầu nóng hổi, tỏa hương sữa ngọt ngào thật sự xuất hiện bên cạnh đầu Ngải Phù.

Bộp ——

Ngải Phù mặc kệ cái đau ê ẩm khi chạm vào vách tường, vùng vẫy với lấy màn thầu, trực tiếp cắn một miếng lớn, cái cảm giác đầy đặn trong miệng, khiến người ta không nhịn được muốn rơi lệ.

Còn hệ thống ở bên cạnh kêu cái gì “Chậm một chút chậm một chút, coi chừng nghẹn” thì bị cô bỏ ngoài tai, với một người đang chết đói mà nói, đồ ăn đã ở trong tay, thì không còn nghe thấy bất cứ lời nào nữa.

Dù bị nghẹn đến khó chịu, Ngải Phù cũng không hề chậm lại động tác, cho đến khi nuốt hết chiếc màn thầu, cô mới thoáng như lấy lại tinh thần, xoa xoa bụng.

Vẫn còn đói, nhưng ít ra không phải cái kiểu đói cồn cào ruột gan nữa.

“Chọn cho ta thêm hai bài thơ nữa!”

Ngải Phù lại ra lệnh, đồng thời hỏi: “Có đổi được nước không? Cần bao nhiêu điểm tích lũy?”

Đúng vậy, phòng của cô không có nước, vì nước rất quý, phải bỏ tiền mua, nhưng Ngải Phù không có tiền, cũng chẳng có người thân bạn bè nào để nhờ vả.

Nếu không thì cô cũng chẳng đến mức vì sốt cao không gượng dậy nổi mà chết đói trong phòng.

Hệ thống: “Cái này đắt hơn một chút, cần 0.2 điểm tích lũy, đổi được 200ml nước sạch.”

Ngải Phù không do dự: “Vậy thêm một bài nữa.”

Ba bài thơ gần hai trăm chữ, Ngải Phù mất khoảng mười phút để học thuộc, rất nhanh sau đó cô nhận được một chiếc màn thầu và một bình nước nhỏ.

Trong vắt, tinh khiết, thứ nước mà đem ra ngoài có thể đổi được mười đồng tiền tinh tế.

Ngải Phù mở nắp bình, trước tiên nhấp một ngụm nhỏ, lập tức cảm nhận được cổ họng khô khốc được xoa dịu.

Cô lại uống một ngụm lớn, ngụm này trực tiếp hết nửa bình.

Ngải Phù cảm thấy như thể mình đã bị khát nước thật lâu, cuối cùng cũng được tưới mát bằng dòng nước dịu ngọt, từng chút một hồi sinh.

Tiếp đó, cứ một miếng màn thầu lại thêm một ngụm nước nhỏ, Ngải Phù nhanh chóng ăn sạch sành sanh chỗ đồ ăn trước mặt, đến mẩu vụn cũng chẳng còn.

“Ấy, ký chủ, cô ổn chứ?”

Hệ thống rụt rè lên tiếng lần nữa, vừa nãy nó chẳng dám hé răng nửa lời.

Ký chủ mang bộ dạng ai mà dám làm phiền ta ăn cơm, ta liền giết kẻ đó, hệ thống nhìn mà phát sợ.

“Ừ.”

Ăn no uống đủ, Ngải Phù lười biếng đáp lời, thật ra bây giờ cô chỉ muốn ngả lưng xuống ngủ một giấc, nhưng cái bụng đói vẫn kêu réo, nhắc nhở Ngải Phù rằng mình chưa thể ngủ được.

Một cô thiếu nữ mười lăm tuổi, đã lờ mờ nhận ra mình có được một thứ gì đó vô cùng đặc biệt, nếu biết cách tận dụng, không ngừng cố gắng, có lẽ sau này cô sẽ không bao giờ phải chịu đói nữa.

“Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện trong đầu ta?”

Cuối cùng cũng đến bước này rồi!

Hệ thống phấn khích bắt đầu tự giới thiệu, giọng điệu tràn đầy tự tin: “Tôi là hệ thống bồi dưỡng người phụ nữ hoàn mỹ!”

“Là sản phẩm công nghệ cao đến từ chiều không gian cao cấp hơn, cô cứ yên tâm, tôi không phải hàng dởm đâu!”

Ngải Phù: “Vậy những điều ngươi nói lúc đầu, đều là thật sao?”

Lúc đó dù thần trí không tỉnh táo lắm, nhưng vì nội dung quá chấn động, cô vẫn nhớ rõ mồn một.

“Đương nhiên rồi!” Giọng hệ thống đột nhiên lớn hơn: “Hệ thống tốt chúng ta không bao giờ lừa dối ký chủ!”

“Tin tưởng là nền tảng của hợp tác!”

Ngải Phù: “Vậy ngươi muốn ta trả giá điều gì?”

Thiên hạ chẳng có bữa ăn nào miễn phí, Ngải Phù rất tò mò về những thứ hệ thống vừa nói, nhưng cô vẫn kìm nén sự tò mò, muốn làm rõ điều quan trọng nhất trước đã.

Hệ thống lập tức thao thao bất tuyệt: “Cô chỉ cần nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ là được, thứ chúng ta cần là khí vận.”

“Đương nhiên, không phải khí vận của cô, cô làm gì có khí vận.”

Ngải Phù:… Quả nhiên rất thẳng thắn.

Hệ thống tiếp tục: “Ở thế giới của các cô, người có khí vận mạnh nhất đã xuất hiện rồi, sau này cô cần phải trà trộn vào bên cạnh hắn, trở thành người phụ nữ hắn yêu nhất, như vậy tôi mới có thể hợp pháp cọ được một chút khí vận.”

Ngải Phù suy nghĩ vài giây, đại khái đã hiểu, cô thật sự không hề cảm thấy phản cảm với kiểu hành vi bán rẻ tình yêu này, so với việc được ăn no bụng, mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng rất nhanh, một nghi vấn mới lại xuất hiện.

“Vậy vì sao ngươi không trói định luôn cái người có khí vận mạnh nhất kia, mà trực tiếp cọ?” Còn phải vòng vo tam quốc tìm đến cô làm gì?

Hệ thống: “Đương nhiên là vì không làm được chứ sao!”

Người có khí vận mạnh mẽ được quy tắc bảo vệ, bọn nó dù gì cũng chỉ là người ngoại lai, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi thẳng cổ.

Ngải Phù như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Vậy lỡ như ta không trở thành người phụ nữ hắn yêu nhất thì sao?”

Hệ thống: “Thì là nhiệm vụ thất bại đó.”

“Tôi sẽ bị quy tắc tống cổ về, còn cô thì bị thu hồi tất cả những gì hệ thống đã cho cô, năm phần mười số người sẽ vì không chịu nổi cú sốc quá lớn mà phát điên đó nha ~”

“Năm phần mười à, cũng được.” Ngải Phù có chút may mắn, năm phần mười không tính là nhiều, nếu tệ nhất chỉ là quay về tình cảnh trước mắt, chắc cô sẽ không đến mức phát điên đâu nhỉ?

“À còn năm phần mười nữa sẽ chết thẳng cẳng, hoặc là tự sát, hoặc là bị người si mê mình giết chết đó ~” hệ thống ngay sau đó bổ sung nửa câu sau.

Vẫn là giọng điệu hoạt bát đó, nhưng lại thốt ra những lời đáng sợ đến rợn người.

___

Lời của tác giả:
Mở truyện mới rồi đây ~ Mở truyện mới rồi đây ~ vẫn là giờ cũ 12 giờ trưa đăng chương mới nha! Cảm ơn mọi người ủng hộ ~

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play