Nói đến điều này thì Tô Diệp Tinh thực sự đã theo đuổi Lục Dã trong một thời gian dài.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải một người khó theo đuổi đến như vậy, không đúng, cô chưa từng đuổi theo ai cả, anh là người duy nhất duy nhất cô từng theo đuổi. Từ trước đến giờ chỉ cần cô nhìn sang, những sinh viên nam đó sẽ vây kín như ong gặp hoa, không giống như tảng đá trơ trọi, khô khốc trước mặt.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Dã, cô đã hỏi xin anh WeChat, nhưng anh lại thẳng thừng nói rằng anh không có điện thoại di động.
Lần thứ hai cô nhìn thấy anh là trong PUB vào ban đêm, anh đang hát trên sân khấu với một chiếc Micro đứng trong tay, và ánh sáng xanh trên đầu rơi xuống người anh, khiến Lục Dã hiện lên giống như một vị thần lạc lối xuống trần gian. Mà những cô gái đang đứng dưới sân khấu lại chính là những tín đồ cuồng tín của các vị thần.
Sau khi anh hát xong một đoạn encore, cô đã gọi một ly mojito và nhờ người phục vụ mang nó đến, chiếc ly hướng về phía cô và Tô Diệp Tinh đã nâng chiếc lý hướng về phía anh.
Anh dường như không nhận ra cô, chỉ nhếch môi cười, có chút mỉa mai, nhưng cứ như vậy, làn sóng nhiệt do các cô gái bên cạnh anh gây ra suýt chút nữa làm đảo lộn cả quán pub ngày hôm đó.
Lúc này anh đang ôm một cây guitar điện, xuyên qua đám đông rồi bước ra khỏi quán rượu, khi cô đuổi theo anh ra chỉ thấy bóng đầu chiếc xe máy nặng nề ồn ào rời đi.
Sau đó, cô thường xuyên đến quán rượu tìm anh, cô cũng biết trường học của anh, biết về cuộc sống độc thân của anh, biết anh đã gồng gánh, một mình làm bao nhiêu công việc, nhìn thấy ánh sáng lấp lánh ánh lên trong mắt anh khi anh nói về diễn xuất.
Cô bị ánh sáng đó mê hoặc và theo anh vào showbiz.
Cô thực sự đã . . . đã theo đuổi anh rất lâu, rất lâu.
Lâu đến mức gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Vào ngày sinh nhật của cô, Tô Diệp Tinh đã gửi cho anh một tin nhắn nói như thế này:
[Đến sinh nhật của em rồi. ]
Anh không trả lời.
Lúc đó cô thật sự cảm thấy buồn.
Trong ngày sinh nhật, cô diện váy công chúa, được bố mẹ dẫn vào biệt thự đầy hoa và những thứ đắt đỏ, nhận được nhiều lời khen ngợi, chúc phúc từ những người đến tham dự buổi tiệc sinh nhật này của cô.
Pháo hoa bắn tỏa khắp bầu trời.
Thời gian đang đếm ngược, cô luôn nghĩ rằng Lục Dã sẽ chẳng đến.
Lúc này, anh đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn.
[Đi ra ngoài. ]
Cô đi ra ngoài.
Đã nửa đêm, bầu trời mơ màng như một viên ngọc bích khổng lồ sâu thẳm trong truyện cổ tích, và những khóm hoa hồng nở rộ trong từng bước chạy của cô.
Còn anh ngày hôm đó cũng mặc đồ như một chàng hoàng tử đẹp trai, xuất chúng, đứng dưới đài phun nhạc.
Cô chạy đến bên anh, sợ bản thân sẽ bỏ lỡ một phút một giây nào.
"Anh . . .”
Cô thở hổn hển, tim đập "thình thịch thình thịch".
“Đưa tay ra,” anh nói.
Cô liền đưa tay ra.
Một chiếc vòng tay ngôi sao xinh đẹp rơi vào lòng bàn tay cô.
Với một dải mỏng, những ngôi sao trên chiếc vòng tay dường như đã làm thu hẹp cái lấp lánh trên bầu trời muôn vạn vì sao kia.
Cô ngẩng đầu lên, chàng trai quay mặt đi, ánh lửa đỏ rực từ gò má truyền đến tận mang tai.
"Là tiền anh đi làm kiếm được để mua, công chúa, chúc mừng sinh nhật."
Nói xong, rất nhanh anh lại quay đầu sang, Lục Dã nhìn cô.
Đôi mắt đó trong bóng đêm lại trở nên vô cùng đẹp đẽ, mọi thứ xung quanh dường như đều bị chúng làm cho tái nhợt đi, sau này mỗi khi Tô Diệp Tinh nhớ lại, cũng cảm thấy mình chưa từng gặp qua một vẻ đẹp mỹ lệ, động lòng người nào như vậy.
Nhút nhát, vụng về, nhưng tràn đầy nhiệt huyết và chân thành.
Anh nói:
"Tô Diệp Tinh, chúng ta yêu nhau đi."
Cô cảm thấy vui mừng đến vỡ òa và lao thẳng vào vòng tay anh.
Vì lý do nào đó, vào lúc đó, thay vì cười, cô lại bắt đầu khóc.
Anh không biết làm sao, ôm mặt cô lau nước mắt, cô lại cười, giống như một tên bị thần kinh vừa khóc vừa cười.
…
Nhớ lại một cảnh tưởng như thế, Tô Diệp Tinh lại có chút khó chịu.
Những ký ức từ quá khứ cứ giống như rêu bám mãi không đi, hễ lúc nào cảm thấy mất cân bằng nó lại nhảy xổ ra ngoài.
Giống như bây giờ - - - - -
Cô nheo mắt nhìn Lục Dã.
Hai người im lặng đối mặt nhau, như thể có một luồng không khí không thể giải thích được đang dâng trào.
Ôn Gia đương nhiên cảm nhận có gì đó nên anh ấy lên tiếng gọi: "Lục lão sư ?"
Sau khi âm thanh này vang lên, Lục Dã quay đầu lại, như thể tùy ý liếc nhìn, thu chiếc bật lửa đang nghịch trong tay xuống, bước chân dài về phía phòng khách, giọng nói cũng vang lên chầm chậm——
"Tôi còn đang tưởng rằng Tô lão sư muốn được nhiều người mời xuống."
[! ! ! ]
[Hai người thực sự không quen thân lắm sao ? ]
[Sao hai người trông cứ như đôi vợ chồng cãi nhau chí chóe vậy, mau nói cho tôi biết, nhất định là do đầu óc tôi có vấn đề gì đó rồi . . .]
Tô Diệp Tinh cười khẩy, nói với Ôn Gia đang kinh ngạc bên cạnh: "Tôi đã từng làm việc với Lục lão sư trước đây, Lục lão sư là không chịu được đói."
“Thì ra là thế.” Ôn Gia gãi gãi đầu nói: “Thật lòng mà nói . . . ”
Anh ấy thấp giọng nói: "Tôi có chút sợ hãi ánh mắt của Lục lão sư."
" Hả ? Lục lão sư thì ánh mắt bị làm sao chứ ?"
Tô Diệp Tinh cảm thấy hơi tò mò.
“Chỉ là…” Ôn Gia không nói được, “Giống như hổ đói nhìn linh dương ?”
Nó có vẻ cũng không đúng lắm.
[Phụt ha ha ha——]
Khung chat lại tiếp tục bùng nổ.
[Đột nhiên cảm thấy cặp này cũng dễ chèo đó. ]
[Một cậu bé ăn cỏ gặp một người đàn ông ăn thịt. ]
[ Em trai quốc dân ơi, ảnh đế là một diễn viên từng nhận vai sát thủ đó ! Run lẩy bẩy luôn ! ]
Đôi mắt đó của Lục Dã đã từng được tất cả các phương tiện truyền thông, báo đài ca ngợi.
Vào thời điểm mà hầu hết các cặp mắt của mọi người bị mờ và mất tập trung vì các sản phẩm điện tử, thì đôi mắt của Lục Dã được công nhận là một đôi mắt có “Thần”.
Cái thần đó ý chỉ “Thần vận”.*
*Sự say mê hấp dẫn.
Nếu Lục Dã nhìn bạn trìu mến, bạn sẽ cảm thấy như thể bản thân đang chìm dưới đáy biển, như thể bạn sắp ngạt thở và bị tước vũ khí.
Nếu Lục Dã nhìn bạn một cách hung tởn, bạn sẽ cảm thấy như thể mình đang ở trong một khu rừng dã thú, sởn gai ốc.
Nếu Lục Dã lướt qua bạn nhẹ nhàng, bạn sẽ cảm thấy mình thấp bé như hạt cát giữa sa mạc mênh mông kia . . .
Diễn xuất là ở cái cảm xúc.
Cảm xúc nằm trong cái thần.
Đôi mắt của anh dường như có thể chứa đựng tất cả những thay đổi và biến động trên thế giới——
Đây là lý do tại sao anh được gọi là "Chúa sinh anh ra để đo ni đóng giày cho nghề này".