Mà lúc này, ảnh đế người đang được mọi người nhắc đến đang đóng cửa chậm rãi đi ra.
Lúc anh đi ngang qua một căn phòng, bị gọi đứng lại: “Lục lão sư !"
Sầm Xuân chạy ra, mái tóc xanh tung bay cùng anh: “Lục lão sư, anh sắp xếp xong nhanh thế cơ ạ ?”
Lục Dã gật đầu, nhìn vào trong và lười biếng nói: "Muốn giúp gì sao?"
"Có thể không ạ?"
Đôi mắt của Sầm Xuân đột nhiên sáng lên.
Lục Dã gật đầu.
Sau đó, anh bước vào phòng.
Sầm Xuân thì lại giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Lục Dã: "Lục lão sư, anh xem . . . "
Ghế và ghế đẩu cọ xát với mặt đất vang lên tiếng cọ xát chói tai, Lục Dã cầm một chiếc ghế đẩu lên rồi ngồi xuống: "Được, cậu cứ bắt đầu đi."
"Dạ?"
Sầm Xuân cảm thấy không hiểu.
"Bắt đầu dọn đi."
“Ồ, ồ.” Sầm Xuân vội vàng đi tới, đi qua đống hành lý vương vãi trên sàn nhà.
"Treo quần áo lên trước đi," Lục Dã nhìn thấy Sầm Xuân tay chân luống cuống, nên nhắc nhở, "Cái dài."
"Dạ."
"giày."
"À, dạ, dạ vâng."
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp ầm ĩ, gần như cười như điên.
[Ngỗng, ngỗng, đây là dọn dẹp phụ đó hả trời, cười như điên mất thôi ! ]
[Tôi chỉ đạo bạn làm tất cả mọi công việc - phương pháp giúp đỡ người khác của ảnh đế. ]
[ Lục thiếu gia: Muốn bảo tôi làm á, kiếp sau đi. ]
[Và tôi trông giống như một kẻ tồi, nhảy lung tung trong phòng phát sóng trực tiếp. ]
Sau khi mỗi người ai vào phòng người này, phòng phát sóng trực tiếp được chia theo đài.
Về mức độ nổi tiếng, Lục Dã là người xếp đầu tiên, với gần 20 triệu người xem trực tuyến đồng thời.
Sau đó sẽ đến Tô Diệp Tinh- vì tính cách của cô, phòng phát sóng trực tiếp của cô luôn trở nên thú vị hơn. Sau đó mới đến Ôn Gia, Tần Lộ Lệ, Giang Mộc, Sầm Xuân, . . . .
Đây cũng coi như là một cách thử cực kì liều lĩnh, táo bạo.
Coi như là phần lớn toàn bộ thời gian, các khách mời phải sống, hẹn hò, thậm chí yêu nhau dưới ống kính camera trực tiếp, nếu có phản ứng hóa học tuyệt vời thì cũng sẽ được camera ghi lại để phát sóng, suy cho cùng thì - không ai có thể diễn 24/24 giờ một ngày được cả.
[Đã bắt đầu cực kì mong chờ ai sẽ ở bên ai sau buổi ghi hình này rồi đó. ]
[Ảnh đế và bạch nguyệt quang ? Ảnh đế và Tô Diệp Tinh ? Tô Diệp Tinh và Ôn Gia ? Tô Diệp Tinh và Sầm Xuân ? Sầm Xuân và Cố Giảo có vẻ như cũng khá xứng đôi đấy . . . chứ nhỉ, Chúa ơi, hãy cho con một cỗ máy thời gian, để con có thể nhảy thẳng đến ngày cuối cùng . . .]
Lúc này, Tô Diệp Tinh vẫn đang loay hoay thu dọn vali.
Trong ống kính, cô giống như một con ong nhỏ cần mẫn, không ngừng nghỉ một giây phút nào, nhưng sau khi thu dọn một lúc lâu như vậy, nhiều người sẽ dần cảm thấy bình tĩnh lại và được mãn nguyện.
[Đề thi đã được lấy ra . . .]
[Đã chuyển từ tư thế nằm sang tư thế đứng, dọn dẹp cái ổ của tôi. ]
[Thế vậy mà tôi có cảm giác chữa lành đấy, dù cho có là chị đẹp cũng phải thu dọn hành lý. ]
Tô Diệp Tinh dọn dẹp được hơn một nửa thì cô đi vào phòng tắm.
Cô rửa tay xong đi ra, ngẩng đầu liền thấy Tần Lộ Lệ đang đứng ở cửa, trong tay đang ôm một chồng . . .
Sắc mặt Tô Diệp Tinh lại có sự thay đổi lớn, cô đi thẳng tới, lấy một thứ gì đó từ trong tay Tần Lộ Lệ: "Không ai nói cho cô nghe rằng không được tùy tiện đụng vào đồ của người khác sao ?"
Tần Lộ Lệ cảm thấy cực kì sửng sốt, một lúc sau, cô như tỉnh lại, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Tô Diệp Tinh không để ý đến cô ta, quay người và đặt bản nhạc phổ vào giữa vali, rồi kéo khóa vali lại.
Khi Tô Diệp Tinh đứng dậy, cô nói: "Tần lão sư, tôi hy vọng sau này cô sẽ không vào căn phòng này của tôi nữa.”
Sắc mặt của cô lạnh như băng.
Sắc mặt của Tần Lộ Lệ lập tức tái nhợt, mở miệng: "Thực xin lỗi, Tô lão sư."
"Không có lần sau đâu."
Tô Diệp Tinh không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu sắp xếp quần áo, Tần Lộ Lệ nhìn cô một cái, đóng cửa lại cho cô rồi đi ra ngoài.
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã nổ ra một cuộc thảo luận.
[Tô tính khí cũng hơi quá rồi đấy, không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao ? ]
[Rõ ràng là Tần tự ý lấy đi mà không hỏi ý người ta, tôn trọng quyền riêng tư của người khác, hiểu không vậy trời ? ]
[Nhưng Đại Lệ nhà chúng tôi chỉ là muốn giúp đỡ. ]
Tuy rằng trong phòng phát sóng trực tiếp rất ồn ào, nhiều ý kiến tranh cãi, nhưng phần lớn người qua đường chọn về phe Tô Diệp Tinh.
[Cứ nghĩ thử đi, nếu hợp đồng hay dự án mà tôi đã đàm phán hoặc tài liệu đấu thầu mà tôi đã làm bị tình cờ đọc được, tôi cũng sẽ phát điên lên như vậy thôi. ]
[Lần nào cô Tần này cũng tỏ ra tử tế, nhưng lần nào cũng vượt quá giới hạn. ]
Cũng có người hỏi:
[Lẽ nào chỉ có mỗi mình tôi tò mò thôi sao, trên tờ giấy đó viết gì nhỉ? Vậy mà lại khiến cô Tần xem lâu như vậy. ]
[Không cần biết đó là gì, giáo viên đã dạy chúng tôi nếu lấy đồ người khác mà không hỏi ý kiến trước thì được coi là tên trộm.]
[Thủy quân của Tần đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Tinh Tinh sao! Sẽ được cấp chức danh quản lý nhà đấy nhé ? ]
Tô Diệp Tinh đem cất xong bản nhạc phổ mới thôi tức giận.
Bản nhạc là của riêng mình cô.
Lời bài hát là do Lục Dã sáng tác, mối quan hệ tình cảm của hai người khi đó là đẹp nhất, nhưng không may là không lâu sau đó cả hai người bọn cô đã quyết định chia tay nhau.
Bài hát cũng đã không bao giờ được phát hành.
Cô cũng không bao giờ hát những bài nhạc tình cảm nữa.
Một người không có kỳ vọng vào tình yêu thì không thể hát một bản tình ca được.
Sau đó, tất cả các bản nhạc của cô không còn là những bản tình ca nữa.
Lần trước đến tìm đạo diễn Thái, đó là bản tình ca nhỏ mà cô xin được . . .
Tô Diệp Tinh tự hỏi liệu Tần Lộ Lệ có nhận ra đó là chữ viết tay của Lục Dã hay không, nhưng chữ ký của Lục Dã như rồng bay phượng mua, nhìn không ra chữ quỷ gì nên chắc có lẽ là cô ta đã không nhận ra.
Cô tiếp tục sắp xếp hành lí.
Còn chưa kịp thu dọn cho xong, Ôn Gia đã đi tới gõ cửa: "Tô lão sư, đến giờ ăn cơm rồi."
Khuôn mặt anh như phát sáng.
Hôm nay từ khi bắt đầu ghi hình đến giờ, Tô Diệp Tinh còn chưa được nói chuyện với anh mấy câu, nhìn thấy anh, cô cũng chỉ có cười cười, nhìn phía sau hành lý còn chất đống nhưng cũng vơi được chút, đi ra ngoài: "Vậy chúng ta đi thôi."
đóng cửa lại.
Đi theo Ôn Gia xuống lầu.
Ôn Gia đi có hơi chậm một chút, như thể đang suy nghĩ lời sắp nói.
"Có gì muốn nói sao ?"
Tô Diệp Tinh liếc anh một cái, phát hiện hai gò má của Ôn Gia đều đỏ bừng.
"Không không không," Ôn Gialắc đầu, "Chỉ là, đó là —— "
Anh nhịn không được mặt đỏ bừng, thở dài một hơi: "Thực xin lỗi, tôi nghĩ không ra."
Anh nhường đường.
Tô Diệp Tinh bật cười một tiếng "phụt".
"Anh thật dễ thương," Tô Diệp Tinh nói, "Không cần phải lo lắng đâu."
Ôn Gia nắm chặt rồi thả lỏng nắm đấm: “Không, không có cách nào không lo lắng cả.”
"Lần trước ký hợp đồng, " Hai mắt của Tô Diệp Tinh tạo nên một độ cong, cô nhìn anh, trong đôi mắt kia tựa hồ có ý cười trêu chọc, "Anh cũng đâu có lo lắng như vậy."
“Tôi cũng không biết.” Ôn Giavội vàng nhìn sang cô một cái, “Không biết vì sao lần này lại có cảm giác lo lắng nữa.”
Trong phần bình luận đang điên cuồng hét lên hết người này đến người khác:
[Em trai quốc dân thật tuyệt vời ! ]
[Chị, nhìn em trai của chúng em đi ạ ! ]
[Tuổi trẻ và sức sống dồi dào đấy đại cẩu cẩu ~ ~]
Tô Diệp Tinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Gia, cô lại nghĩ: Có bao giờ đứng trước mặt cô mà Lục Dã tỏ ra đỏ mặt bao giờ chưa ?
Có đấy.
Vào ngày sinh nhật của cô, anh đã lặn lội đến tận chỗ cô, nửa đêm gọi cô ra ngoài, trao cho cô một chiếc vòng tay ngôi sao dưới bầu trời đầy pháo hoa.
Người thanh niên ngày thường luôn kiêu ngạo, tự cao lại đỏ mặt, đặt chiếc vòng mà anh đã cầm từ lâu vào lòng bàn tay cô.
Lòng bàn tay nóng bỏng gần như thiêu đốt cô.
Anh nói:
"Tô Diệp Tinh, chúng ta yêu nhau đi."
Đang nghĩ ngợi, Tô Diệp Tinh lại ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Lục Dã lúc anh nghịch bật lửa ở cầu thang nhìn sang.
Cũng nóng như vậy.